TRỜI CAO CÓ MẮT ... TÔI TIN CÓ THƯỢNG ĐẾ.
http://baodong00.blogspot.com/2020/08/troi-cao-co-mat-toi-tin-co-thuong-e.html
TRỜI CAO CÓ MẮT ... TÔI TIN CÓ THƯỢNG ĐẾ. * Nguyễn Vũ Huy Phong.
Theo như thông lệ hàng ngày vợ chồng chúng tôi: Buổi sáng thức dậy, vệ sinh cá nhân, ăn
điểm tâm sáng, một vài động tác thể dục dưỡng sinh khoảng từ
15 đến 30 phút ... rồi, khoảng từ 10 giờ 30 phút, chúng tôi di tản bộ một vòng qua các đường phố nơi chúng tôi
đang cư ngụ
trong khoảng 30 phút rồi trở về nhà ... và bắt đầu cho một ngày sinh hoạt. (sinh hoạt nầy được
tiến hành đều đặn từ thứ hai đến thứ sáu trong tuần ... hai ngày cuối tuần, thứ bảy và chủ nhật thì hoàn toàn dành
cho các con, các cháu và bạn bè, anh chị em trong gia đình của vợ tôi. Tùy theo hứa hẹn, hai ngày cuối tuần sẽ dành cho ai theo lịch trình đã có ước tính trước rồi).
Hôm nay, có một sự việc đặc biệt xảy ra: Sau khi đi một vòng trở về nhà, mở thùng thơ bưu
điện (như thường lệ)
trước khi lên nhà riêng, căn nhà (hộ) nhỏ ở lầu 1 trong một khu
chung cư có 4 căn với 2 tầng lầu mà tầng trệt (rez de chaussée) là một căn hầm (cave) chứa đồ vật dụng chung cho 4 căn nhà phía trên. Trong thùng thơ, không có thơ mà chỉ có một mảnh giấy nhỏ loại giấy
quảng cáo của một ngôi nhà thờ Thiên Chúa nằm cùng đường với chung cư của chúng tôi (cách khoảng 300 mét) ... và mảnh giấy giới thiệu có nội dung như sau
" Từ nay, nhà thờ sẽ tiếp nhận các quần áo cũ, nón, vớ, găng-tay, giày, dép cũ ... các vật dụng nầy sẽ được chuyển giao lại
cho các cơ
sở từ thiện Secours - Catholiques ".
Thực ra thì tại thành phố nơi chúng tôi cư
ngụ, cũng đã có một số địa điểm tiếp nhận các vật dụng kể trên cho các cơ quan từ thiện, như so với tư gia của chúng tôi thì
hơi quá xa, cho nên chúng tôi cũng ngại ngùng trong việc mang đồ vật đến đó và cũng là lý do làm cho chúng tôi luôn luôn tỏ ra rất ngại trong việc kiểm soát lại, thu xếp lại các đồ dùng cũ kỹ lâu ngày cần phải loại bỏ đang có thật nhiều trong nhà.
Nhưng bây giờ, gần cạnh bên nhà có một địa điểm thu nhận đồ đạc cũ đã làm cho chúng tôi (đúng ra là Tôi) có can đảm, có nhiều nghị lực thực hiện công việc mà từ lâu mình muốn làm nhưng chưa làm được ... và hôm nay, Tôi quyết định bắt tay ngay vào việc nầy.
Sau khi ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi khoảng 30 phút là Tôi bắt đầu làm việc ngay: Trong lúc dọn dẹp, sắp xếp lại các vật dụng thì tình cờ Tôi tìm thấy lại "MỘT ĐÔI GIÀY CŨ" mà cách đây hơn 10 năm, Tôi đã được người con trai tặng cho ... và đôi giày nầy đã để lại cho Tôi một DẤU ẤN KỶ NIỆM thật đặc biệt trong đời.
Nhưng có một điểm quan trọng mà Tôi muốn được xin thưa rằng: Ở trên đời nầy, không phải hoàn toàn tuyệt đối cho tất cả mọi người ... nhưng có một số người, trong cuộc đời của riêng mình, vì duyên, vì số, vì định mệnh ... đã có một số sự việc xảy đến với mình mà chính mình không thể ngờ được mà mình phải xem đó là một HUYỀN BÍ ... xin được tạm gọi đó là Ý TRỜI ... và trong số những người đó có trường hợp của cá nhân Tôi, việc đó qua MỘT ĐÔI GIẦY mà người con trai của Tôi đã tặng cho mà Tôi xin phép được kể dưới đây.
Cầm trên hai tay hai gói quà (1 gói nhỏ và 1 gói lớn), đứng trước mặt cả hai vợ chồng chúng tôi,
con trai của chúng tôi nói:
- Thưa
Ba, Mẹ, hôm
nay con xin tặng Ba, Mẹ mỗi người một món quà.
Đưa gói quà nhỏ cho vợ tôi và gói
quà lớn cho Tôi và con trai chúng tôi nói:
- Ba, Mẹ mở ra xem đi.
Vợ của tôi mở ngay gói ra xem,
đó là một chai dầu thơm.
Tôi cầm gói quà nhưng
không mở ra xem mà Tôi hỏi ngay con tôi:
- Ba muốn biết là con tặng cho Ba món quà gì trước khi Ba mở gói quà ra xem có được không?
Không trả lời câu hỏi của Tôi, con trai của chúng tôi trịnh trọng nói:
- Thưa
Ba, con có một việc muốn thưa riêng với Ba về vấn đề quà tặng, Ba có
cho phép con nói, có được không
Ba?
Tôi bình thản nói:
- Được, con cứ tự
nhiên nói, Ba nghe.
Con trai của chúng tôi
nói:
- Thưa
Ba, trước đây
ở Việt Nam, con còn quá nhỏ, con không biết, không có nhận xét được về Ba, nhưng ở Pháp, khi con lớn lên và khi con biết suy nghĩ, nhận xét thì con thấy, Ba là một người không
chú trọng, không
quan tâm nhiều đến vấn đề ăn mặc, chưng diện, không chú trọng đến quần áo, giày dép, đồng hồ ... Hôm nay con xin tặng Ba một đôi giày, con không dám nói đến giá cả tiền bạc, nhưng con xin thưa, đây là một đôi giày thuộc loại tốt, đẹp và có giá trị thời trang, xin Ba nhận ... và từ nay cứ sử dụng thoải mái, đừng lo lắng, tiết kiệm, hạn chế những
quà tặng mà con tặng cho Ba ... đồ dùng là để mình xử dụng, để xài ... cứ xài hàng ngày chứ không cần phải chờ đến các dịp lễ, tết ... Ba mở ra xem đôi giày đi Ba.
Tôi mở gói quà ra
xem, đó là một đôi giày da hiệu J.M. Weston. Một đôi giày số 40, Tôi mang vào rất vừa vặn với đôi chân của mình. Với tôi, đó là một đôi giầy đẹp và hợp với đôi chân của mình.
Tôi nói:
- Cám
ơn con, Ba hài lòng với đôi
giày nầy. Ba muốn bên
trong của đôi
giày nầy, mỗi chiếc có 1 auto-collant hình Hoa Mai để làm kỷ niệm có
được không
con?
- Dạ được. - Con
sẽ lo cho Ba ngay ngày
mai việc nầy.
Ông bà, cha mẹ (và kể cả các anh chị em của chúng tôi trong gia đình sau nầy) theo "ĐẠO GIA TIÊN" tức là đạo thờ cúng tổ tiên ông bà.
Khi tôi còn trẻ, ở trong nhà, tôi chỉ nhìn thấy cha mẹ của chúng tôi có thiết lập một bàn thờ, trên đó có các ảnh của ông bà nội, ông ngoại của chúng tôi (là những người đã qua đời) ... và hàng năm thì có những ngày cúng giỗ và vào dịp Tết Nguyên Đán thì có cúng bái vào đêm 30 cuối năm gọi là cúng Giao
Thừa và cúng thêm bốn ngày đầu năm (mùng 1, 2, 3
và 4). Ngoài ra, tôi không thấy có gì thêm.
Như trên tôi đã trình bày, gia đình của chúng tôi theo Đạo Gia Tiên, cho nên từ khi có mặt tại Pháp sau Biến Cố Ngày 30 Tháng 4 Năm 1975. Tôi hoàn toàn
không tham gia sinh hoạt ở các cơ sở tôn giáo như
chùa, nhà thờ, giáo xứ, thánh thất, tịnh xá, đạo tràng ... mặc dù tại Pháp, các cơ sở tôn giáo đã hoạt động rất mạnh mẽ và cộng đồng người Việt Nam tham gia rất đông đảo.
Thỉnh thoảng Tôi cũng có đến các cơ sở tôn giáo kể trên (nhưng rất ít và hạn chế). Thật ra, tôi chỉ đến khi nào có dịp được các bạn bè thân hữu mời đến tham dự các buổi lễ cầu siêu, cầu nguyện, giỗ chạp của thân nhân ... Nói tóm lại, tôi là một người theo Đạo Gia Tiên chứ không phải là một người theo Đạo Phật, không phải là một Phật Tử và ngôi chùa mà tôi có dịp đến nhiều lần là CHÙA KHÁNH ANH ở thành phố BAGNEUX thuộc ngoại ô của thủ đô Ba-Lê.
Hôm nay là ngày kỷ niệm "Sinh
Nhật 3 Tuổi" của một đứa cháu Ngoại Gái của chúng tôi, và buổi tiệc sinh nhật được tổ chức tại nhà của vợ chồng con gái ở một vùng ngoại ô của Ba-Lê.
Đồng thời, hôm nay, tôi cũng được mời tham dự "Buổi
Cúng Đúng Một Năm" của một người bạn trong cộng
đồng tại Chùa Khánh Anh ở thành phố Bagneux.
Vợ của tôi đã rời khỏi nhà từ sáng sớm cùng vợ chồng của con trai để đến thẳng nhà vợ chồng con gái cho buổi tiệc Sinh Nhật Cháu Gái ... Riêng tôi, sẽ đến sau và muộn hơn vì tôi phải đến tham dự buổi lễ tôn giáo ở chùa Khánh Anh.
Trước tiên là phải tham dự một buổi lễ tôn giáo và sau đó tham dự sinh nhựt của cháu gái cho nên hôm
nay tôi ăn mặc rất trịnh trọng và mang đôi giày
J.M. Weston của con trai tặng và hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi xuất hành với đôi giày mới nầy.
Buổi lễ tôn giáo tổ chức ở chánh điện từ 11 giờ đến 12 giờ và sau đó là bữa ăn trưa chay ở dưới nhà ... Tôi chỉ xin tham dự buổi lễ ở chánh điện mà thôi.
Cũng như tất cả mọi người, trước khi bước chân lên chánh điện ở lầu 1, tôi xếp đôi giầy ở khu vực giày dép nơi cầu thang.
Buổi lễ chấm dứt, mọi người lần lượt xuống nhà để dùng cơm trưa, còn tôi thì xuống nhà lấy giày để đến nhà của vợ chồng con gái để tham dự tiệc Sinh Nhật.
Một bất hạnh đã xảy ra cho tôi: " ĐÔI GIẦY J.M. WESTON
của Tôi, không cánh mà đã bay mất ".
Không tìm thấy đôi giày của mình, nhưng tôi không biết phải làm sao, chỉ biết ngồi chờ cho tất cả mọi người lấy xong giầy dép của họ và còn lại một đôi giày duy nhất không có chủ nhân nào nhận ... tôi nghĩ rằng chắc chắn CHỦ NHÂN CỦA ĐÔI GIÀY NẦY đã LẤY CẮP ĐÔI GIẦY J.M. WESTON của tôi rồi. Đây là một đôi giày không thật cũ cũng không thật mới. Tóm lại, đây chỉ là một đôi giày thuộc loại rẻ tiền và bình thường ... Tôi đành phải mang đôi giày nầy vào chân và rời khỏi chùa Khánh Anh.
Người đã lấy cắp đôi giày của tôi và là chủ nhân của đôi giày cũ để lại cho tôi, tôi xin
phép được đặt cho ông ta tên là Lương Nhân và mang họ Bất, tức là ông BẤT LƯƠNG NHÂN.
Vừa bước chân vào nhà, con trai của tôi nhìn tôi từ đầu đến chân và ngạc nhiên hỏi:
- Ba, hôm
nay sinh nhật của Phương Dung, Ba ăn mặc kẻng và chiến quá
mà tại sao Ba lại mang đôi
giày cũ ... còn đôi giày mới con tặng cho Ba đâu,
Ba lại không
mang ?
Tôi buồn bã trả lời:
- Ba vừa đi chùa Khánh Anh ở Bagneux và đã bị mất đôi giày mới con cho ở đó rồi và
đôi giày cũ nầy là
của thằng ăn cắp để lại, Ba phải đành mang vào chân để về nhà ... Xui quá !
Không tỏ vẻ buồn bực mà con trai
của tôi lại vừa mĩm cười vừa nói:
- Trời ơi ! ở chùa, ở chỗ từ bi, bác ái mà người ta cũng ăn cắp giày dép của nhau ...người ta không có lòng từ tâm, thiện tâm chút nào sao Ba ? Thôi, không sao đâu Ba, để tuần sau Con
sẽ mua cho Ba đôi
giày khác ... hôm nay, coi như Ba đã cúng dường một đôi giày.
Tôi trả lời ngay với con tôi:
-
Thôi con, việc đó
tính sau đi ... Ba sẽ trở lại các
chùa để tìm
lại đôi
giày của Ba. Nếu Trời Phật thương và linh thiêng thì Ba sẽ tìm lại được đôi
giày của Ba.
Hàng tuần, vào hai ngày
cuối tuần, tức là thứ bảy và chủ nhật, Tôi, một mình đích thân lái xe đến các chùa trong phạm vi Ba-Lê và các
vùng phụ cận, quan sát các nơi để giày dép của các thiện nam tín nữ coi có đôi giày của mình không.
Mỗi lần rời khỏi nhà, lái xe đến các chùa, khi ngồi vào xe bắt đầu nổ máy lên đường, tôi luôn luôn khấn nguyện như sau :
- Kính
thưa Thượng Đế, ông
là Đấng Linh Thiêng,
Đấng Toàn
Năng, xin ông hãy giúp Con tìm lại được đôi giày của Con. Con không phải là một Phật Tử, nhưng Con nghĩ rằng, chùa là nơi tôn nghiêm, là nơi thể hiện lòng từ bi, bác ái, thiện tâm, thiện đức và Con đã đến chùa với lòng
thành kính đối với Ngài
và với những người quá cố. Thật sự, khi Con bị mất một đôi giày, Con không tiếc là mình bị mất một đôi giày đáng giá về tiền bạc, nhưng Con nghĩ rằng, nếu
Con bị mất đôi
giày ở chùa
thì Ngài đã BẤT CÔNG
đối với Con ... Con cầu xin Ngài hãy chứng giám cho lời cầu xin của Con và xin Ngài hãy chứng tỏ cho Con thấy được một SỨC MẠNH
QUYỀN NĂNG TÔN
GIÁO VÔ BIÊN của Ngài,
tức là
cho Con tin là có THƯỢNG ĐẾ, thưa Ngài, Ngài Thượng Đế .
Hơn 2 tháng trôi qua, tôi hoàn toàn vô vọng không tìm lại được đôi giày của mình ... vợ và các con của tôi khuyên tôi nên bỏ cuộc mà trở về với cuộc sống bình thường của mình ... nhưng tôi quyết định TIẾP TỤC TÌM KIẾM và KHÔNG BỎ CUỘC.
Tôi đã tham dự lễ an táng cho
thân phụ của một người bạn
thân ở nghĩa trang Thiais và hôm nay tôi được mời tham dự buổi lễ.
"Cúng
Thất 49
Ngày" cho người quá cố ở chùa Khánh Anh (Bagneux).
Buổi lễ được diễn ra bình thường như hầu hết các buổi lễ khác đã được tổ chức: Lễ cúng bái ở chánh điện từ 11 giờ đến 12 giờ và sau đó là bữa ăn trưa chay ở dưới nhà.
Tôi hứa với gia đình của người bạn là tôi đến tham dự buổi lễ cúng bái chứ không ăn cơm trưa.
Lần nầy đến chùa Khánh Anh, tôi vẫn mang đôi giày cũ
của ông Bất Lương Nhân và cũng khấn nguyện trong đầu là cầu mong Thượng Đế giúp cho tôi tìm lại được đôi giày đã bị mất cắp của mình.
Tôi đến cũng hơi trễ, quan sát khu vực để giày dép ... không thấy đôi giày của mình. Tôi bỏ giày ở một góc cầu thang và trèo lên
chánh điện tham dự cuộc lễ bái.
Khu chánh điện đông nghẹt người, vì hôm nay có nhiều gia đình khác nhau cùng tổ chức lễ bái, cầu siêu và cúng thất do chính Hòa Thượng Thích Minh Tâm làm chủ lễ.
Phía vách sau cùng của chánh điện có một số người đứng. Còn khu vực gian giữa thì các thiện nam tín nữ ngồi, quỳ bái lạy cầu nguyện, đọc kinh.
Hầu hết mọi người, kể cả những người đang đứng đều cầm trên tay kinh, sách, nhang đèn. Tôi đứng ở cuối vách chánh
điện, phía sau cùng và gần cầu thang xuống nhà, bên cạnh những người đồng hương
Việt Nam hoàn toàn xa lạ không quen biết. Tôi đảo mắt nhìn vào phía trong gian giữa, thấy một vài người bạn quen, kể cả vợ chồng anh bạn thân ... họ đang hành lễ và đọc kinh trong tư thế thật nghiêm trang, mắt hướng về bàn Chư Phật cho nên họ không nhìn thấy tôi.
Vì không phải là một Phật Tử mà lại đến muộn cho nên tôi đứng trong tư thế thong thả,
hai tay bỏ thòng chắp lại trước bụng.
Bất thần, có một người đàn ông, khoảng trên dưới 50 tuổi, ở khu giữa của
chánh điện, từ từ bò ra phía cầu thang xuống nhà, trên tay
cầm một bịch ny-lông màu xanh dương đậm ... khi đến khu vực cầu thang, ông ta đứng lên, khuôn mặt có vẻ nhăn nhó đau đớn trong tư thế thật hấp tấp, vội vã. Ông ta nhìn một lượt mọi người đang đứng ở cầu thang trong đó có tôi. Tự nhiên, ông ta nhìn ngay tôi và nói:
- Anh
cho tôi gửi bịch đồ, tôi
đi toilette gấp, tôi
sẽ trở lại ngay .
Tôi đưa tay cầm lấy bịch ny-lông, còn
ông ta thì hối hả chạy đến cầu thang xuống nhà.
Hơi tò mò, tôi mở hé bịch ny-lông
ra và nhìn vào bên trong ... Thật bất ngờ, tôi
thấy đôi giày hiệu J.M. Weston. Tôi
ngó ngay vào bên trong của một chiếc giày
và thấy ngay một auto-collant Hoa Mai. Tôi giật mình
... đây đúng là đôi giầy của chính
tôi. Tôi quyết định xuống cầu thang ngay, mang ngay đôi giày vào chân, thoát nhanh ra khỏi chùa, ra đường, vào
xe và lái xe về nhà.
Tôi đã tìm lại được đôi
giày đã mất tại nơi nầy cách
đây hơn 2 tháng ... và ngày hôm nay, cũng tại nơi nầy, đôi giày J.M. Weston mà con trai tôi đã tặng đang nằm lại
trong đôi chân của tôi ... Quả thật THƯỢNG ĐẾ đã
thương tôi và chứng giám
cho lời cầu xin của tôi.
Qua sự việc tôi bị mất cắp một đôi giày và sau đó tìm lại được, tôi có những nhận xét và cảm nghĩ như sau xin phép trình bày :
* Sau khi mở bịch ny-lông và nhìn
thấy ĐÚNG đôi giày của mình, vì phía bên trong của chiếc giày có vết tích đặc biệt do tôi làm dấu để kỷ niệm (Hoa-Mai). Đây là yếu tố quan trọng xác quyết cho chủ nhân của đôi giày. Có lẽ hình dấu nầy cũng tương đối đẹp đối
với ông Bất Lương Nhân cho nên
ông cũng giữ lại mà không xóa bỏ đi ... điều nầy may mấn cho tôi.
* Nếu như tôi ở lại chờ gặp ông Bất Lương Nhân để tranh luận về chủ nhân của dôi giày thì tôi lấy lý do gì để cho rằng đôi giày nầy là của tôi ... và nếu như ông Bất Lương Nhân lớn miệng, to tiếng cãi chày cãi cối cho rầng đôi giày nầy của ông ta trước mặt mọi người, thì chắc chắn tôi sẽ là người thua cuộc, vì khi ông Bất Lương Nhân giao bịch ny-lông nhờ tôi giữ giùm thì có những người đang đứng ở cầu thang nhìn thấy (mặc dù những người nầy không quen biết tôi và cả ông Bất Lương Nhân), nếu nhìn thấy thì chắc chắn có người sẽ đồng ý xác nhận ngay sự việc nầy.
* Việc tôi âm thầm rời khỏi chùa Khánh
Anh, theo tôi, tôi đã hành động ĐÚNG, vì đối với một người tham lam, tiểu nhân thì tôi không nên hành động theo kiểu cách của MỘT NGƯỜI QUÂN TỬ.
* Tại sao ông Bất Lương Nhân không
mang theo bịch ny-lông (trong đó có đôi giày) với mình vào trong toilette ?
- Có lẽ khu vực toilette không được rộng rãi, sạch sẽ ... ông Bất Lương Nhân sợ mang theo sẽ phải để bịch ny-lông dưới sàn nhà và sẽ dơ bẩn bịch ny-lông chăng ?
- Hay là ông Bất Lương Nhân đang ở trạng thái quá vội vã, cấp bách cho việc giải quyết tiểu tiện, ông Bất Lương Nhân muốn được rảnh tay mà giải quyết nhanh chóng việc tiểu tiện nầy !!!
* Tại sao ông Bất Lương Nhân không gửi bịch ny-lông nầy cho người khác mà lại gửi nó cho tôi, vì lúc bấy giờ cũng có rất nhiều người đang đứng ở khu vực cầu thang như tôi ?
Phải thành thật mà nói, lúc
bấy giờ, tôi là người duy nhất đang đứng trong tư thế thoải mái, nhàn hạ, hai tay chắp lại buông thòng trước bụng, trong khi các người khác thì trên tay họ, hoặc cầm kinh, sách hoặc cầm nhang đèn, hoặc chắp tay theo kiểu trang nghiêm bái, xá
trước ngực.
Tóm lại, tôi là người đáng được ông Bất Lương Nhân giao cho
nhiệm vụ giữ dùm bịch ny-lông. Chắc đây ĐÚNG LÀ
Ý TRỜI.
* Khi tôi vừa ra tới ngoài đường, mở cửa xe, vào xe, nổ máy, bắt đầu rồ ga chuyển bánh thì cũng là lúc tôi nghe một hồi chuông lớn và dài ở chánh điện báo hiệu buổi lễ ở chánh điện đã chấm dứt.
* Khi ông Bất Lương Nhân trở lại cầu thang và không thấy tôi, ông Bất Lương Nhân sẽ nghĩ ngay trong đầu rằng :
đôi giày của mình đã bị ăn cắp bởi một thằng bất lương khốn nạn nào đó rồi ... vì có lẽ lúc bấy giờ ông ta nghĩ rằng đôi giày J.M. Weston là đôi giầy của chính ông ta. Và có lẽ, sau một phút suy nghĩ tiếp theo, ông Bất Lương Nhân sẽ suy nghĩ lại rằng "trước đây, mình đã ăn cắp đôi giày nầy của người khác
và hôm nay mình bị một thằng khác
nó ăn cắp theo sau đó. âu cũng là số mệnh và Ý Trời".
* Ông Bất Lương Nhân sẽ buồn bã cùng mọi người lần lượt xuống nhà lấy giày dép và chờ ăn cơm chay trưa. Nhưng trường hợp của ông ta thì
phải chắc chắn ngồi chờ
cho tất cả mọi người lấy đúng giầy dép của họ ... và sau cùng, đôi giày duy nhất còn lại không có chủ nhân của nó thì lúc bấy giờ ông ta mới dám đút chân
vào mang ... và đây là việc mà tôi đã phải làm cách đây
hơn 2 tháng ... và hôm nay tới phiên ông Bất Lương Nhân phải làm.
* Điều thú vị và bất ngờ là ông Bất Lương Nhân sẽ phải mang vào chân chính đôi giày của mình mà cách đây hơn 2 tháng mà ông ta đã
để lại khi ăn cắp đôi giày của người khác, đó là đôi giày J.M. Weston của tôi. Và hôm nay, chính chủ nhân của đôi giày
J.M. Weston đã lấy lại được đôi giày của ông ấy và để lại đôi giày cũ của ông Bất Lương Nhân cho ông Nhân ...ĐÚNG LÀ TRỜI CAO CÓ MẮT ... và
TÔI TIN CÓ THƯỢNG ĐẾ.
* Trước khi viết câu chuyện nầy lên các trang giấy, Tôi có kể câu chuyện nầy với một vài người bạn để nghe cho vui. Có người tỏ ra tức giận và nói:
Tìm lại được đôi giày của mình trong tay, sao ông không mang luôn về nhà đôi giày cũ của thằng ăn cắp cho nó đi chân không về nhà cho nó đáng đời nó.
* Tôi có thưa rằng :
- Chính
tôi cố tình
để lại đôi
giày cũ cho chủ nhân
của nó.
Chắc chắn nó sẽ không đi chân không về nhà đâu ông
bà ơi ... nhà chùa tưởng nó bị người khác ăn cắp giầy, sẽ thương và tội nghiệp cho nó mượn một đôi giày khác để mang về nhà.
Riêng phần tôi, tìm lại được đôi
giầy của
mình là một điều may mắn,
nhưng nếu tôi mang luôn đôi giầy của người
khác về nhà thì tôi sẽ mang tội ăn cắp giầy của người khác. Và điều quan trọng hơn cả là nếu như ông
Bất Lương
Nhân (tức thằng ăn cắp)
không thấy và lấy lại đôi
giầy của
chính mình thì nó sẽ nghĩ rằng
(như tôi đã trình bày ở trên). Trước đây,
nó ăn cắp một đôi
giầy của
một người nào đó, và bây giờ nó bị một thằng ăn cắp khác lấy đôi
giày nầy tiếp theo thôi,
chứ nó không nghĩ rằng chủ nhân của đôi
giầy bị
nó ăn cắp ... nay đã lấy lại được đúng
đôi giày của mình
... Bất Lương Nhân
phải hiểu
và biết điều đó.
Ba-Lê, ngày 22 tháng 8 năm 2020.
*
Nguyễn Vũ Huy Phong.
- Bài viết nầy cách đây hơn
10 năm tôi đã có viết ... và hôm nay xin được viết lại lần thứ hai.
No comments:
Post a Comment