|
|||
Việt Cộng đang sụp lạy 1 thằng
Thiếu tá Tàu trong lăng Hồ (Quang) tặc
Quote:
On 12 April 1927, KMT leader Chiang Kai-shek staged an anti-communist coup in
Guangzhou and other Chinese cities. Ho went into hiding and fled to Hong Kong
on May 5.
Chinese police raided his residence in Guangzhou on the same day. Ho then traveled to various countries, finally arriving in Bangkok in July 1928. In August, he sent a letter to Zeng: "Although we have been separated for almost a year, our feelings for each other do not have to be said in order to be felt. At present, I am taking advantage of this opportunity to send you a few words to reassure you, and also to send my greetings and good wishes to your mother." This letter was intercepted by the Sûreté. Although she was uninterested in politics, Zeng is recorded as a member of the (Chinese) Communist Youth League from July 1927 to June 1929. According to one report, Zeng visited Ho in the winter of 1929-1930 when he was in Hong Kong. In May 1930, Ho sent a letter asking Zeng to meet him in Shanghai, but her boss hid the letter and she did not receive it in time. Ho was arrested by British police in Hong Kong on 6 June 1931. Unknown to him, Zeng attended his court hearing on 10 July 1931, the last time she would see him. To evade a French request for extradition, the British announced in 1932 that Ho was dead and later released him. In May 1950, Zeng saw a picture of Ho in a newspaper and learned that he was now president of the Democratic Republic of Vietnam, which later became the government of North Vietnam. She then sent a message to the DRV ambassador in Beijing. This message was unanswered. She tried again in 1954, but her letter was again unanswered. Representatives of the Chinese government told her to stop trying to contact Ho and promised to provide for her needs. -------------- Vợ đi kiếm chồng, và đây là quan hệ hữu hảo Trung Cộng - Việt Cộng, cớ sao TRUNG CỘNG lại ngăn chận, bảo đừng tìm cách liên lạc nữa, và sẽ CHU CẤP mọi thứ bà vợ Nguyễn Ái Quốc / Lý Thụy cần. Vả lại, với cương vị Chủ tịch ĐCS của 1 nước thân cận, khi đó nếu HCM muốn gặp lại vợ cũ thì có khó gì. Gọi Trung Cộng viện trợ hàng trăm tỷ đô la vũ khí còn được, gọi cho gặp vợ - chỉ là thường dân - thì có khó gì. Có chăng, là SỢ BÀ NÀY NHẬN RA, đây không phải là Nguyễn Ái Quốc, là Lý Thụy, mà là người khác. Còn nói cái gì về "không lấy vợ, trọn đời hy sinh vì cách mạng" thì nếu như vậy là mắng vào mặt Lenin, Marx, Mao, Castro, là họ "không trọn đời hy sinh vì cách mạng" hay sao? Chẳng qua, là vì giữa việc phải giấu kỹ thân phận Thiếu tá Hồ Quang, và việc "mắng nhẹ" các lãnh đạo CS khác là "không trọn đời hy sinh vì cách mạng như HCM', Trung Cộng chọn phương pháp 1, đó là phải giấu kỹ thân phận Thiếu Tá Hồ Quang. Gián điệp này cực kỳ quan trọng cho việc "Nam Tiến", do đó phải bảo vệ thật kỹ. Chú ý, khi Thiếu Tá Hồ Quang gần chết, Trung Cộng cho gởi đoàn chuyên gia y tế qua chăm sóc. Nếu như vậy thì cũng đúng đi, cho CHUYÊN GIA, bác sĩ qua, chứ tại sao lại cho cả hộ lý, y tá qua? Các việc chùi rửa vệ sinh, Bắc Việt không có ai làm hay sao? Rõ ràng, đây là SỢ THIẾU TÁ HỒ QUANG NÓI LỘ THÂN PHẬN, KHI ĐANG BỆNH NẶNG, NỬA TỈNH NỬA MÊ. Rồi khi hấp hối, Thiếu Tá Hồ Quang gọi cô y tá Tàu hát cho 1 bài hát TÀU, rồi ông ta tắt thở. Ai có óc hãy suy luận: trên giường chết, có ai đòi nói chuyện, nghe hát, bằng tiếng ngoại quốc? Và thế là THIẾU TÁ HỒ QUANG CỦA QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN TRUNG QUỐC đang được 90 triệu người VN thờ lạy, treo hình khắp nơi. |
Friday, December 22, 2017
Monday, December 4, 2017
Tâm sự
Sau đây là những tâm sự của tôi đối với 1 người em họ từ Bắc
vào Nam khoảng 78, trước khi tôi vượt biên:
Không thể nào ngờ sự đời lại oái oăm như thế này, em là người
mang gông cùm trùm lên đầu, lên cổ đồng bào miền Nam chứ không phải vào đây giải
phóng họ như người ta nói với em.
Trong Nam này không có ai là Ngụy hết. Mọi người trong này
được giáo dục chỉ biết yêu nước Việt-Nam mà thôi, không phải yêu cái gì khác.
Nhà Nguyễn đã lừa bịp dân đen với khẩu hiệu "Ái quốc trung Quân". Ái
quốc là ái quốc, trung quân là trung quân, không có gì dính dáng đến nhau.
Trung với ông Lê-Lợi là trung với quê hương Việt-Nam, trung với Lê-Chiêu-Thống
là phản bội quê hương Việt-Nam.
Nguyễn Ánh, vì cái ngai vàng của dòng họ mình, đã gởi con là
hoàng tử cảnh đi cầu viện Pháp thì dù có được giang sơn cũng không bao giờ mất
cái xú danh cõng rắn cắn gà nhà. Khi Quang-Trung Nguyễn-Huệ không còn nữa mới
chiếm được đất nước mà lên ngôi. Ông ta không biết rằng nhờ có Quang-Trung Nguyễn-Huệ
đập tan 20 vạn quân Thanh ở gò Đống Đa thì mới còn đất nước để ông ta thống nhất?
Vậy mà ông ta đã trả thù vua Quang-Trung một cách hèn hạ là đào mả người ta lên
lấy xương sọ làm đồ đi tiểu. (Viết trước khi biết mối thù giữa TS và GL)
Cả cái triều đình nhà Nguyễn không đủ sức viết được một bộ luật, và cũng không đủ
khôn ngoan lấy luật Hồng-Đức của người Việt viết ra để cai trị người Việt mà đi
lấy luật của nhà Thanh về áp dụng trong nước. Nhà nguyễn dù có ngu xuẩn làm việc
ấy thì mình và Tàu là hai xứ đồng văn-hoá, cùng da vàng, ăn cơm gạo. Còn bọn họ
ngày nay tổ chức đất nước theo Liên-Xô là xứ sở của người da trắng, ăn bánh mì,
cầm, muỗng, nĩa, phong tục tập quán khác hẳn. Vậy so với nhà Nguyễn thì ai vọng
ngoại hơn ai? Ai ngu xuẩn hơn ai? Cái gọi là đỉnh cao trí tuệ loài người của bọn
họ là như vậy à?
Nhà Nguyễn gọi nhà Tây Sơn là "giặc Tây" vì họ có
súng ống trong tay nên ăn ngược nói ngạo. Nhưng, cho tới giờ phút này và mãi mãi
về sau dân tộc Việt-Nam vẫn coi Quang-Trung Nguyễn-Huệ là anh hùng dân tộc. Nhà
Nguyễn không thờ thì người dân tại Bình-Định vẫn tự ý, kẻ góp công, người góp của
làm đền thờ cho ba anh em ông ta. Đã là anh hùng của đất nước thì triều đại Tây-Sơn
do ông ta dựng nên không thể nào coi là giặc được. Bọn họ bây giờ có súng ống
trong tay nên ăn ngược nói ngạo bảo những người trong chính quyễn miền Nam là
Ngụy. Chẳng có ai là Ngụy ở miền Nam này hết.
Ngoài Bắc họ bịp bợm em với khẩu hiệu "Yêu nước là yêu
chủ nghĩa Xã-hội". Yêu nước là yêu nước, không dính dáng gì đến cái gọi là
chủ nghĩa xã hội của bọn họ. Nếu họ nghĩ đó là hay thì đã có một nửa giang sơn
rồi, cứ thế mà đi nếu đó là con đường đúng, sau ít năm miền Bắc tiến bộ vượt bực
thì dân miền Nam sẽ bồng bế nhau ra Bắc, cần gì phải đánh miền Nam.
Sao không mở
mắt nhìn Đông Đức, họ có mở mặt trận giải phóng Tây đức không?
Bắc Hàn họ có mở
mặt trận giải phóng Nam Hàn không?
Và thằng Tầu đỏ nó đã chiếm hết Hoa Lục rồi,
nếu nó nhất định chiếm Đài Loan thì nó có thể nuốt chửng trong vài tháng.
Tại
sao ba đảng Cộng-Sản ấy lại chịu ngồi yên? Phải chăng thủ lãnh của các nước ấy
biết nếu gây những cuộc huynh đệ tương tàn thì đất nước người ta tan hoang, dân
tộc người ta khốn khổ? Không lẽ ba đảng Cộng-sản ấy không anh hùng bằng bọn họ
sao, hay là người ta không ngu xuẩn như bọn họ?
Tạo sao không thấy là thiên hạ đang chia làm hai. Thằng Nga
lôi kéo một số nước về phe nó. Miền Bắc bị Nga nắm tóc, miền Nam nằm trong vòng
tay thằng Mỹ. Miền Nam biết rõ thân phận nhược tiểu của mình cố mở mang giáo dục,
nhà nước làm không xuể thì cho tư-nhân mở trường để dạy dân.Cố gắng xây hết nhà
máy này đến nhà máy kia mong đuổi kịp những nước khác.
Có ai cấm một ngày đẹp trời nào đó cả hai miền đều tuyên bố
Trung lập không theo anh khổng lồ nào hết?
Nếu bọn họ biết khôn như thế thì miền Nam đã xây xong khu kỹ-nghê
An-Hoà Nông-Sơn, và miền Bắc có vứt đi cũng có được 2 nhà máy gang thép Thái-Nguyên,
2 nhà máy dệt Nam-Định, 2 nhà máy xi-măng Hải-Phòng! Bây giờ thì cả quê hương
không có gì hết!
Hai miền Nam, Bắc đánh nhau, thằng Tàu kẻ thù truyền kiếp của
dân tộc lợi dụng lúc miền Nam thất thế đã chiếm mất hai quần đảo Hoàng-Sa, Trường-Sa
của quê hương Việt-Nam. Hải quân của miền Nam đã nổ súng trước bảo vệ bờ cõi quê-hương.
Chính phủ miền Nam đã gởi bạch thư la toáng lên cùng thế-giới là bọn Tàu cướp
biển đảo của tôi. Trong khi ấy thì bọn họ câm như hến. Người ta thường nói chó
sủa thì chó không cắn, Miền Nam vừa sủa vừa cắn; bọn họ không sủa thì sao không
làm như nhà Lý ngày trước, đánh phá vài tỉnh của thằng Tàu rồi rút về để tỏ ý bất
bình? Sủa không dám, cắn cũng không. Dốn mạt như thế mà dám khoe là yêu nước à?
Bọn họ gây ra chiến tranh, để kẻ thù truyền kiếp của dân tộc
cướp mất hai quần đảo Hoàng-Sa và Trường-Sa. Sự mất mát này không phải chỉ đơn
thuần là vài chục hòn đảo không thể trồng trọt, đầy phân chim như những người
thiển cận nhìn thấy. Nếu quê hương mình còn làm chủ hai quần đảo ấy thì sau này
có kiếm thấy, mỏ dầu, hay mỏ hơi đốt ở trong vùng giữa bờ biển nước mình và hai
quần đảo ấy, thì đất nước mình có thể tuyên bố với thế-giới là của mình, và
khai thác về cho dân mình dùng. Ngày nay thằng Tàu chiếm mất rồi, thì cũng những
mỏ dầu, mỏ hơi đốt đó, nó sẽ bảo là của nó, nó khai thác về cho dân nó dùng. Dân
tộc mình mất trắng.
Công lao hãn mã của bọn họ với đất nước Việt-Nam đấy! Có nên
bằm họ ra làm trăm mảnh và rải xác bọn họ trên hai quần đảo ấy để tạ tội với tiền
nhân đã hy-sinh xương máu gìn-giữ bao năm qua không?
Còn cái gọi là xã-hội chủ-nghĩa, nếu nó tốt đẹp sao, ngày
nay vẫn có những nước như Anh, Nhật, thậm chí làng nhàng như Thái-Lan vẫn còn
vua, sao họ không đứng lên lật đổ vua của họ mà xây đựng xã-hội chủ nghĩa? Còn
thằng Úc lại điên khùng đến độ nhận nữ hoàng của nước Anh làm vua của họ. Thiên
hạ điên hết rồi sao? hay bọn họ điên? Đỉnh cao trí tuệ của bọn họ như thế à?
Trong xuốt thời gian còn chiến-tranh đã có lúc bên phía các
em làm chủ được chiến trường, ngắn thì vài giờ, dài hơn thì vài ngày, thậm chí ở
Huế thì cả tháng trời, với những thời gian ấy, nếu quả thực dân chúng miền Nam
bị kềm kẹp, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, ngày đêm trông ngóng các em vào
giải-phóng, thì người dân đã có quá đủ thời giờ để bồng bế nhau chạy về phía các
em. Nếu có những trường hợp như thế, chắc chắn bọn họ không ngu xuẩn đến độ không
biết chụp hình quay phim cho các em xem để các em thêm tin tưởng bọn họ..
Cứ cho đại là chính-phủ miền Nam đã kiểm soát kỹ càng, đến độ
không ai dám chạy về phía các em, thì ngày nay, cái chính-phủ ấy không còn nữa,
người dân miền Nam được các em giải-phóng, các em là ân nhân của bọn họ, chắc
chắn, ai ai cũng vui vẻ, niềm nở với các em. Em đừng tìm kiếm những cử chỉ ấy ở
Sài-Gòn này, đây là thủ-đô của miền Nam, không ít thì nhiều, mọi người cũng đã được
hưởng chút ít ân huệ của chính-phủ cũ, bây giờ họ đang tiếc nhớ những ngày qua
và họ không có cảm tình với em, đó là điều đương nhiên. Trên đường về đơn-vị,
sau khi xuống xe, em hãy tìm kiếm những ngôi nhà nghèo nàn dọc đường, những người
ở đấy chắc chắc họ chỉ biết tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ, chẳng hưởng ân
huệ gì của chính-phủ miền Nam. Em hãy ghé những nhà ấy, làm bộ khát nước, xin ít
nước để giải khát. Nếu quả thật em là người giải-phóng họ khỏi sự kềm kẹp của
chính-phủ miền Nam, thì họ sẽ đon đả mời em vào nhà, nghỉ chân, hỏi han tên tuổi
của em, và những cử chỉ vồn vã khác. Nếu họ chỉ bảo em đợi một chút rồi đem cho
em một ít nước lạnh, thì em tự hiểu mình có phải là ân nhân của họ không?
Cứ cho đại là thằng Mỹ vào miền Nam thay thế thằng Pháp cai
trị miền Nam như bọn họ khoe khoang, và bây giờ họ đuổi được thằng Mỹ ra khỏi bờ
cõi nước Việt mến yêu, thì sao không biết áp dụng cách hành sử của cha ông từ
bao đời? Mỗi khi người nước mình đuổi được thằng Tàu ra khỏi quê hương mình, thì
vua quan của mình vội vàng, sắm sửa lễ vật qua Tàu triều cống vua Tàu xin làm hòa.
Nước Mỹ to lớn bằng mấy chục lần nước mình, vậy sao không cử phái đoàn qua Mỹ
xin làm hòa với họ? Khôn hay dại? Đỉnh cao trí tuệ của bọn họ là thế à?
Subscribe to:
Posts (Atom)