Sau 30 tháng Tư 1975, ai cải tạo ai?
WEDNESDAY, APRIL 29, 2020
Sau 30 tháng Tư 1975, ai cải tạo ai?
Người miền Nam bị cộng sản tập trung tại thành phố sau tháng Tư 1975, trước khi bị đưa đến các trại lao động khổ sai ở rừng sâu mà nhiều tù nhân chính trị đã bỏ mạng. (Wikipedia)
Đại Úy
Cảnh Sát Nguyễn Bá
Đằng,
Chủ Sự Phòng Giảng Huấn,
Trung Tâm Huấn Luyện Cảnh
Sát Quốc Gia Rạch Dừa,
Vũng Tàu và người viết cùng chung đơn vị trước 1975. Sau ngày 30 tháng 4, 1975 Đại Úy Đằng bị đưa ra Bắc cầm tù nhiều năm, sau này
nhà cầm quyền Cộng Sản đưa ông từ trại tù
Thanh Cẩm về trại Hàm
Tân (Bình Tuy), chúng tôi đã có dịp gặp ông
và nghe ông kể câu
chuyện sau đây,
Một hôm Đội của ông được lệnh đi ra đồng làm ruộng. Trong Đội hầu hết là sĩ quan cấp Đại Úy trở lên, có người từng tốt nghiệp trường Võ Bị Đà Lạt, Trường Bộ Binh Thủ Đức hay Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia, họ đều là những thành phần trí thức của Việt Nam Cộng Hòa. Dẫn Đội đi lao động, ngoài hai vệ binh cầm súng AK, còn một nữ cán bộ Việt Cộng khá trẻ, chúng gọi là Cán Bộ Quản Giáo có nghĩa
là vừa quản lý vừa giáo dục để “cải tạo tư
tưởng phản động” của các Quân,
Cán, Chính VNCH. Sau khi phân công cho cả đội xuống đồng làm việc, tên nữ cán bộ này đến ngồi dưới bóng mát của gốc cây cổ thụ, lấy trong túi ra tờ báo Quân Đội Nhân Dân, vừa đọc vừa trông chừng những tù nhân mà cô ta có trách nhiệm .
Vào giờ giải lao, vì đang ở vào tháng Hè của miền Bắc, sức nóng vô cùng gay gắt nên anh em cũng được đến ngồi dười gốc cây để lấy sức tiếp tục cày ruộng. Đã nhiều năm không được đọc sách, báo. Hơn nữa anh em cũng muốn biết tin tức ngoài xã hội ra sao nên có một anh trong Đội mạnh dạn hỏi, “Cán Bộ cho anh em chúng tôi mượn tờ báo xem một tý được không?”
Nữ cán bộ hơi ngạc nhiên trả lời,
“Xem cái
gì? đâu có hình gì mà xem? Chỉ có chữ thôi,
mà mấy anh có
biết chữ không
mà đòi đọc?”
Anh em tù không nhịn được cười nhưng cố nén không lên tiếng. Anh hỏi mượn báo thay anh em trả lời, “Báo
cáo cán bộ, không
những chúng
tôi thông thạo tiếng Việt mà còn biết cả tiếng Pháp, tiếng Mỹ nữa, không tin cán bộ đưa tờ báo và chỉ bất cứ anh nào trong chúng tôi đọc cho cán bộ nghe.”
“Thật không?”
tên nữ cán bộ hỏi lại.
Anh em đáp, “Đúng.”
Tên cán bộ đưa tờ báo cho một anh bảo đọc thử xem nào. Anh bạn tù đọc trơn tru không hề vấp váp chữ nào, cả những tên tiếng ngoại quốc trong bài anh đọc cũng không sai. Tên nữ cán bộ mặt đỏ gay vì ngượng; không ngờ họ còn đọc thông thạo hơn mình. Sau đó, người nữ cán bộ hỏi lại,
“Hồi nãy
anh nào nói các anh biết cả tiếng Pháp, tiếng Mỹ có đúng không đấy?”
Anh em lại trả lời, “Đúng.”
Hôm sau, người nữ cán bộ quản giáo dẫn anh em đi làm, cũng vào buổi trưa trong giờ giải lao, cô ta lôi trong túi ra mảnh báo tiếng Pháp và kêu
anh nào biết đọc, đọc nghe
xem. Một anh đón mảnh báo, vừa đọc vừa dịch ra tiếng Việt
cho tên nữ cán bộ nghe. Từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Người nữ cán bộ này không ngờ đám “sĩ quan ngụy” giỏi thế! Vậy mà trước đây cô thường nghe nói “Bọn ngụy quân, ngụy quyền miền Nam toàn là lũ thất học, chúng nó chẳng biết chữ nghĩa gì cả.”
Nay thì sự thật đã được phơi bày trước mặt nên từ chỗ khắt khe với anh em tù, cô đã phần nào có thiện cảm, nể nang và đối xử với anh em tù dễ dãi hơn trước.
Chính nhờ sự dễ dãi này mà một hôm có một người phụ nữ đi làm ruộng ngang chỗ anh em tù, chị đã hỏi một người trong Đội ,
“Nghe nói các anh trong Nam có mang theo thuốc chữa bệnh
hay lắm, tôi có
đứa con gái
bị cái
ung nhọt lở loét
mấy tháng
nay đau đớn lắm, uống thuốc của Liên Xô, của Trung Quốc và cả thuốc Xuyên
Tâm Liên của ta mà
cũng chả ăn thua gì,
anh nào có thuốc cho tôi
xin vài liều cho con tôi
uống, tôi
rất đội ơn.”
Một người trong Đội được gia đình thăm
nuôi mang cho ít viên trụ sinh, anh này biết ngay, chỉ có trụ sinh mới chữa được cái ung nhọt đó nên nói với chị kia,
“Ngày mai ra đây tôi cho, nhưng sợ cán bộ không
chịu đâu.”
Chị nọ quả quyết,
“Để tôi xin phép cán bộ, thế nào cũng được.”
Hôm sau anh mang theo hai viên trụ sinh, người phụ nữ xin phép cán bộ quản giáo, cô ta đồng ý cho nhận. Chỉ hai ngày sau khi uống trụ sinh “thuốc của ngụy” hay quá, vết thương đã đỡ rất nhiều, người mẹ lại đến hết lời cám ơn và
năn nỉ xin thêm hai viên nữa cho con chị được lành. Quả nhiên, bốn viên trụ sinh đã cứu con chị, và người phụ nữ này đã thấy cái văn minh
tiến bộ của miền Nam
khác xa sự u minh tăm tối của Cộng Sản miền Bắc.
Từ đó, người phụ nữ này
loan truyền cho mọi người biết, thuốc của các ông tù miền Nam như thuốc tiên, thuốc thánh,
và cũng từ đó, thỉnh thoảng người
dân miền Bắc gặp tù miền Nam lại dúi
cho khi thì quả chuối, khi cái
bắp ngô, chả bù lại những ngày đầu bị đưa ra Bắc, anh em tù phải hứng chịu những màn
ném đá của người dân
mà chính họ bị bắt buộc làm
để chứng
tỏ sự căm phẫn của người dân
miền Bắc
với chế độ Việt Nam Cộng Hòa
trong Nam.
Câu chuyện có thật trên đây cùng với rất nhiều chuyện khác do các anh em bị tù Việt Cộng kể lại, cho thấy nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam đã lầm khi muốn “cải tạo” tư tưởng Quân, Cán
Chính VNCH nhưng chính họ đã bị các sĩ quan, binh lính và người của chế độ miền Nam “cải
tạo” cái tư tưởng mù quáng để rồi nhiều người sáng mắt, từ bỏ Đảng, từ bỏ “Thiên đàng xã hội chủ nghĩa” để tìm cách ra khỏi Việt Nam như mọi người chúng ta đều đã thấy, cho nên xin đừng bao giờ nói “Quân, Cán Chính VNCH đi học tập cải tạo,”
vì qua câu chuyện này, chúng ta đều biết ai đã cải tạo ai?
Thanh Phong
Posted by Angesat 4:03 AM
No comments:
Post a Comment