Binh pháp Tôn Tử và “cơ hội” nhập Trung
của Việt Nam
Binh pháp Tôn Tử và “cơ hội” nhập Trung của Việt Nam
Gần một năm trôi qua. Bài “Viết cho các vị
chưa lú hẳn” của tác giả Nguyễn Nguyên Bình – ái nữ của vị tướng
phản tỉnh Nguyễn Trọng Vĩnh, người đã từng học ở Trung Quốc nhiều năm, vốn hiểu
các kế sách, chiến lựơc thôn tính Việt Nam của kẻ thù truyền thống Phương Bắc,
nên đã đưa ra những nhận định vô cùng sắc bén. Bài viết đã gây xôn xao cộng đồng
mạng ngay khi vừa kịp xuất hiện. “Sốc” từ cái tên sốc đi, song lại vô phương cứu
chữa với căn bệnh lú, tham hèn, độc của bầy đàn lãnh đạo Việt Nam hiện tại…
Theo tác giả bài báo, trong gần 30 năm qua (từ khi Nguyễn văn Linh muối mặt
xin cầu hòa, cúi đầu làm em của Trung cộng, ký kết ‘Mật ước Thành đô’) Trung Quốc
đã sử dụng các kế sách trong binh pháp Tôn Tử để đè chết dân tộc Việt Nam như
sau:
– Một. Tiếu lý tàng đao (kế thứ 10 trong 36 kế): Hiểu theo ngôn ngữ tiếng
Việt là “dấu dao trong nụ cười.” NỤ CƯỜI ở đây, theo tác giả Nguyên Bình
phân tích ‘bốn tốt và mười sáu chữ vàng.’ Còn CON DAO là các dự án Trung Quốc đầu
vào Việt Nam như Bô xít Tây Nguyên, các nhà máy nhiệt điện, các dự án thu đất
trồng rừng.. cụm công nghiệp Formosa, cảng nước sâu Sơn Dương Hà Tĩnh” v..v… Nhờ
“dấu dao trong nụ cười” mà Trung Quốc liên tục thu về những món lợi kếch xù cho
mình, biến Việt Nam từ mảnh đất trù phú, giàu tài nguyên thiên nhiên đất nước
thành mảnh đất cạn kiệt, nghèo nàn, nhiễm độc, chết ch do bị bầm dập vì qúa nhiều
vết đâm. Vết này chưa liền da, vết kia đang rỉ má đã tiếp tục nhận về những vết
dao đâm tiếp theo, thông qua nụ cười thỏa mã đắc thắng, nham hiểm của bọn bá
quyền Trung Quốc.
– Hai: Man thiên quá hải (kế thứ nhất trong 36 kế của binh pháp Tôn Tử)
nghĩa là “che trời để qua biển” bằng cách nấp sau các nhà đầu tư nước
ngoài nh Indonexia và Malaixia để nhảy vào các dự án Trung tâm nhiệt điện Duyên
Hải (Trà Vinh), Trung tâm nhiệt điện Sông Hậu 2 (Hậu Giang) v..v.. Để thực hiện
âm mưu bành chướng của mình với Việt Nam, chúng đã ‘man thiên’ bằng cách mua lại
dự án, hối lộ để giành chân tổng thầu EPC ( hình thức quản lý mới trong triển
khai án đầu tư xây dựng công trình. Chữ viết tắt của cụm từ tiếng Anh:
Engineering Procurement Goods –
Construction), cho vay tiền vốn thi công hoặc liên doanh với các chủ đầu tư. Nhờ thế mà xỏ chân vào các đôi giày kinh tế
khổng lồ của Việt Nam, nhằm đạt các mục tiêu vơ vét quyền lợi cho mình, hãm hại
toàn thể dân tộc Việt Nam về mọi mặt. Ngay từ khâu thiết kế, thi công chúng đã
thu lợi nhuận khủng do bán thiết bị cũ – gần hết giá trị sử dụng với giá cắt cổ
cho đàn em Việt Nam, rồi tranh thủ vơ vét tài nguyên quý hiếm của Việt Nam, từ
rừng đầu nguồn, bãi tắm thiên nhiên nơi ven biển Đồ Sơn, Vũng Tàu, Hạ Long, đến
cả những cây xanh trong lòng phố cổ…v.v tất cả đều không qua được cặp mắt rắn,
nhanh như chớp của chúng.
Sau “man thiên” thành công, chúng “quá hải” bằng cách đưa hàng trăm nghìn
lao động phổ thông từ cố quốc sang, giành hết việc làm của người Việt Nam, rồi
lập làng, lập căn cứ, khu tự trị mới, cấm người Việt lai vãng. Trong khi hầu hết
những nơi này là địa bàn nhạy cảm, hiểm yếu về quân sự, quốc phòng của Việt Nam
nên không thể biết bao nhiêu quân đội nhân dân Trung Hoa đã trà trộn trong
chính sách “quá hải” này dưới dạng công nhân lao động… Hễ dấu chân của bọn Bành
đi tới đâu là điêu linh mở ra ở đó. Rừng bị tàn phá, cây xanh bị chặt hạ, than
bị vét sạch, biển bị nhiễm độc, đồng ruộng nhiễm phèn, nứt nẻ, hoang hóa khiến
người dân mất đất canh tác, mất kế sinh nhai, phải tị nạn môi trường tị nạn
kinh tế, nhường đất cho dân Trung Quốc đến ở, lấy vợ Việt Nam, sinh sôi nẩy nở
đàn đàn lũ lũ trong vòng 50 đến 70 năm. Thật là giặc đến nhà, đàn bà phải… cưới.
– Ba: Vốn biết rõ lãnh đạo, quan chức Việt Nam trưởng thành từ cách mạng , ba đời
củ chuối, măng mai, vừa vô học, vừa ngu dốt lại tham tiền, độc ác nên chúng sử
dụng triệt để kế 17: ‘Phao chuyên dẫn ngọc’ – nghĩa là: Ném ra hòn ngói
thu về hòn ngọc. Hối lộ một khoản tiền kếch sù cho một lũ quan tham đứng đầu để
thu về mối lợi khủng từ dự án vài trăm triệu hoặc cả nghìn tỉ USA từ tiền thu của
90 triệu dân Nam. Thế là lời cụ Tiên Điền Nguyễn Du viết trong truyện Kiều từ gần
300 năm trước đã trở thành hiện thực: “Làm cho khốc hại chẳng qua tiền.” Một
“thằng bán tơ” đã đủ để tan nát gia đình Kiều, khiến Kiều 15 năm lưu lạc, hai lần
tự vẫn ở lầu xanh và sông Tiền Đường. Còn trong chế độ xã hội chủ nghĩa Việt
Nam hiện tại do đảng “quang vinh, muôn năm” lãnh đạo, có cả triệu “thằng bán tơ,”
làm gì đất nước Việt Nam chẳng đau thương, khốc hại, tiêu điều nhục nhã? Hàng triệu cô Kiều phải bán thân làm nô lê
tình dục ở xứ người qua diện môi giới hôn nhân và cả vạn nàng Kiều bị bóp chết
trong tay những kẻ độc ác, vũ phu, sở khanh v..v.. không một hồi âm, tiếng vọng
cũng như một lời trăn trối, oán thán với gia đình, người thân “vì sao con chết.”
– Bốn: Kế thứ 3 trong Binh Pháp Tôn Tử là ‘Tá đao sát nhân,’ nghĩa là mượn dao giết
người. Không những giết chết ngư dân Việt Nam, chúng còn tìm mọi cách đuổi ngư
dân ra khỏi vùng biển đang tranh chấp mà chúng ngang nhiên cho là chủ quyền của
chúng, khiến ngư dân chỉ còn cách dạt xuống ngư trường phía Nam, hoặc lãnh hải
Malaixia, Indonexia, và bị trừng trị thảm khốc. Người bị bắt giam, người bị phạt
tiền, người ôm tàu chìm vào lòng biển mặn, “yên nghỉ nghìn thu.” Thịt xương biến
thành chất thải của biết bao nhiêu sinh vật biển.
– Năm: ‘Cầm tặc cầm vương’ – kế thứ 18, hiểu nôm na là muốn bắt ‘giặc’ thì
quan trọng nhất phải bắt được vua của nó. Trong điều kiện Việt Nam, từ thời điểm
1930 (khi thành lập đảng cộng sản ở Hương Cảng, Trung Quốc) đến nay, từ “cha
già dâm tặc,” đến Ba Duẩn, Lê Khả Phiêu, Trần Bất Lương, Phan Vă Khải, ông Đếch Mạnh, Nguyễn Tán Dóc, Nguyễn Trọng
Lú, Trần Đại Ngu v..v.. Bao nhiêu thế hệ
Hồ Chí Minh đều đã bị chúng cầm tù bằng gái đẹp, tiền, vàng và… thức hệ cộng sản!
Cho nên chúng bảo sao phải nghe vậy, cho gì được nấy. Thậm chí giành quyền thay
đổi, sắp xếp, cài cắm nhân sự quan trọng trong bộ má chính quyền thông qua các
kỳ đại hội… đều răm rắp tuân theo. Tất cả từ “tứ trụ triều đình” đến ủy viên bộ
chính trị, Đại biểu quốc hội, hệt những con rối bị giật dây. Từ việc lớn như cắt
đất, cắt biển, dâng đảo cho giặc, đến việc nhỏ như đà áp người biểu tình chống
Hán Triều… v..v.. đều có bóng dáng của
quan thầy Trung cộng.
– Sáu: Một kế khác nham hiểm không kém mà tác giả Nguyên Bình phát hiện là ‘Quan
môn tróc tặc’ (kế thứ 22), nghĩa là đóng cửa để bắt địch. Thông qua các dự
án đểu, chúng bao vây luôn cả không gian sống cũng như chặn mọi đường của người
Việt Nam. Phía Nam xây các nhà máy thủy điện, nhiệt điện. Phía Bắc đã cắm các dự
án trồng rừng ở biên giới, phía Đông thì có Nghi Sơn, Vũng Án phía Tây có Bô
xít Tây Nguyên v..v.. Gần đây nhất là dự
án đường sắt Cát Linh Hà Đông với tổng vốn đầu tư lên 868,04 triệu USD (tương
đương 18.000 VND).
Việc ký kết dự án này tất nhiên là một mắt xích quan trọng trong kế sách 22
của Trung cộng nhằm vào khu vực trọng yếu nhất là cửa ngõ thủ đô. Bất kể ngư
dân nào sống ở miền bắc cũng biết Hà Đông là Trung tâm hành chính củ tỉnh Hà
Tây cũ nằm bên bờ phải sông Hồng và bờ trái sông Đà. Cách trung tâ thủ đô Hà Nội
10 km và cách sân bay quốc tế Nội Bài 35 km. Trước khi sát nhập vào Hà Nội
(tháng 8 năm 2008), Hà Tây đã nổi tiếng với những câu hát găm sâu vào tiềm thức
của người dân quê lụa, đất Bắc:
“Hà Tây! Cửa ngõ Thủ Đô!
Áo giáp chở che ngàn năm bền vững
Ngăn bầy giặc Mỹ vẩn đục bầu trời
Hà Tây! Vọng gác Thủ Đô!
Cô gái Suối Hai chàng trai Cầu Giẽ
Giữ lấy màu xanh biếc cho tấm lụa thanh thiên…”
Sau khi đã gài công nhân, quân đội ở hầu hết các tỉnh thành cả nước, Trung
Quốc mua luôn địa bàn cửa ngõ thủ đô với giá rẻ mạt: 868 triệu USD. Trong kki
lãnh đạo Việt Nam tham tiền bỏ túi, sống chết mặc dân, thì Trung Quốc triển
khai dự án, đưa quân đội, công nhân sang. Cửa ngõ và vọng gác thủ đô đã tràn ngập
bóng dáng giặc Tàu. Khi hội nghị Thành đô có hiệu lực, chúng sẽ khóa cử ngôi
nhà Cộng Hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam vĩnh viễn, kết hợp việc chặn chốt ở khắp
các khu vực Đông, Bắc, Tây , Nam… Nhà bị bao vây, cửa bị khóa, nên việc mất thủ
đô, mất miền Bắc và mất nước là điều nhỡn tiền. Cái gọi là cửa ngõ Thủ Đô hoặc
“Vọng gác Thủ Đô” sẽ được thay bằng tiếng Trung cùng biểu tượng văn hóa Trung
Hoa, còn trên đường phố thủ đô, người Hán sẽ chiếm đa số, và người kinh của Việt
Nam sẽ thành những người… sợ. Trớ trêu thay “Áo giáp chở che ngàn năm bền vững,”
từng có tác dụng “Ngăn bầy giặc Mỹ vẩn đục bầu trời giờ lại không ngăn nổi bọn
bá quyền Trung Quốc tràn vào khóa cửa, chiếm nh dồn bà già, trẻ em, thanh niên
nam nữ vào sự sợ hãi, khốn cùng và tủi nhục tột độ, chỉ vì mấy chục triệu nhân
dân tệ đấm mõm.
– Bảy: Kế liên hoàn (kế thứ 35 trong Binh pháp Tôn Tử): Gồm việc sử dụng
nhiều kế liên tiếp, móc nối với nhau tạo thành chuỗi móc xích hoàn chỉnh, tạo
phản ứng dây chuyền khiến đối phương rối loạn không biết bắt đầu gỡ mối đâu. Điều
này thể hiện rõ trong vụ cá chết kéo dài từ vịnh Vũng Áng ven biển miền Trung đến
hết dọc bờ biển phía Nam. Đây chính là một khâu hiểm độc trong chương trình đã
lập sẵn của bá quyền Trung Quốc từ gần 30 năm nay. Đầu độc biển, giết môi trường
sống của ngư dân, đẩy dân đến đường cùng của sự sống, chịu họa diệt vong để
Trung Quốc biến thành khu tự trị riêng, biến dải đát miền Trung thành một quận,
huyện nhỏ của Trung Quốc, rồi dần dần biển mảnh đất Việt Nam thành tỉnh lỵ,
thành phố lớn của chúng…
Tóm lại, còn không bao lâu nữa, Trung Quốc sẽ áp dụng chính sách “cai trị rắn”
cho Việt Nam như với Tây Tạng, Nội Mông, Cáp Nhĩ Tân v..v.. Thay vì “cai trị mềm”
như hiện tại (điều khiển người dân Việt thông qua việc nắm cổ, cầm đầu bọ lãnh
đạo chóp bu). Vì vậy, nếu đến tận lúc này (giữa năm 2017) mà dân Nam vẫn một mực:
“Với Đảng trọn vẹn niềm tin yêu” hẳn là thời kỳ Bắc Thuộc lần thứ 5 sẽ tới. Việt
Nam sẽ bị xóa tên trên bản đồ thế giới, và dải đất cong cong hình chữ S của Việt
Nam sẽ biến thành hai chân của con gà trống trong tấm bản đồ (giống hình gà trống)
của Trung Quốc. Chịu toàn bộ sự đàn áp, cai trị và áp bức bóc lột từ triều đình
cộng sản Bắc Kinh… Lại điêu linh, khốn khó. Người lết, bò trên đất, những mặt
vàng hốc hác, những bàn tay đói khát vật nài, xin…
Trần Khải Thanh Thủy
23-5-2017
(Đêm Cali, những ngày chờ ra mắt sách).
Nguồn:
1 BÌNH LUẬN từ Đàn Chim Việt
Viễn kiến 04/06/2017 at 2:38 pm
Những người dân VN có trình độ chút ít đều thấy tình hình đất nước như cô
Thủy đã viết .Nếu bất cứ ai có cơ hội về VN đều thấy rằng không phải chỉ có giới
lãnh đạo VN bằng mọi cách chuyển tài sản ,gia đình ra nước ngoài mà người dân từ
giàu đến nghèo đều mong ngóng và tìm đủ cách trong khả năng cho phép của mình để
ra nước ngoài .Dân cũng như giới lãnh đạo đều biết rằng môi trường sinh sống
không tốt cho tương lai con cái hay nói rộng ra là dân tộc .Tại sao phong trào
đấu tranh cho dân chủ ,”thoát Trung” không được mọi người dân tích cực tham gia
là điều dễ hiểu , chính quyền thì ra sức bóp nghẹt các quyền tự do dân chủ chỉ
nhằm mục đích kéo dài thời gian tại vị dùng quyền để tích tụ tài sản , cuối
cùng cũng tìm nơi hạ cánh an toàn ở nước ngoài .TQ chắc cũng không ngu mà không
biết các cấp lãnh đạo VN gởi con cái du học hay chuyển tài sản sang Mỹ ,Úc ,
Canada ,Tây Âu ,Bắc Âu thay vì sang TQ hay Nga hoặc các nước Đông Âu .Việc VN
trở thành 1 tỉnh của TQ hay như Tây Tạng ,Tân Cương là hiển nhiên vì những món
nợ VN còn chưa trả hết cho TQ không dễ gì quịt , TQ nắm dao đằng cán trong việc
bang giao với VN cũng như hủ hóa thành phần lãnh đạo VN .Sở dĩ ta còn thấy các
cấp lãnh đạo cao cấp VN không ai không Mỹ du vì tài sản ,con cái của họ đều nằm
ở Mỹ mặc dù đôi lúc chửi Mỹ không thương tiếc ,việc cấp lãnh đạo đảng CSVN áp dụng
chánh sách ngoại giao đu dây giữa Mỹ và TQ là điều có thể hiểu được nhưng nó tồn
tại bao lâu thì hơi khó đoán .
No comments:
Post a Comment