Khi tôi chết (1/2)
WEDNESDAY, MAY 23, 2012
Khi tôi chết hãy đem tôi ra
biển và đừng đem tôi ra biển
Hai bài thơ dưới
đây : Khi tôi chết hãy đem và đừng đem tôi ra biễn" làm nhớ lại những đề
tài Khi Tôi Chết xin Phủ Kỳ và Xin Đừng Phủ Kỳ gần đây được phổ biến trên
internet. nhất là đem những lời trối trăn của Cố Chuẩn Tướng Lê Quang Lưỡng thật
vô căn cứ và dữ kiện không thành lập.
Nghĩa Tử Chuẩn Tướng Lê
Quang Lưỡng
khi tôi chết
hãy đem tôi ra biển
đời lưu vong
không cả một ngôi mồ
vùi đất lạ thịt
xương e khó rã
hồn không đi,
sao trở lại quê nhà
khi tôi chết
hãy đem tôi ra biển
nước ngược
dòng sẽ đẩy xác trôi đi
bên kia biển
là quê hương tôi đó
rặng tre xưa
muôn tuổi vẫn xanh rì
khi tôi chết
hãy đem tôi ra biển
và nhớ đừng vội
vuốt mắt cho tôi
cho tôi hướng
vọng quê tôi lần cuối
biết đâu chừng
xác tôi chẳng đến nơi
khi tôi chết
hãy đem tôi ra biển
đừng ngập ngừng
vì ái ngại cho tôi
những năm trước
bao người ngon miệng cá
thì sá gì thêm
một xác cong queo
khi tôi chết
hãy đem tôi ra biển
cho tôi về gặp
lại các con tôi
cho tôi về
nhìn thấy lệ chúng rơi
từ những mắt
đã buồn hơn bóng tối
khi tôi chết
hãy đem tôi ra biển
và trên đường
hãy nhớ hát quốc ca
ôi lâu quá
không còn ai hát nữa
(bài hát giờ cũng
như một hồn ma)
khi tôi chết nỗi
buồn kia cũng hết
đời lưu vong tận
huyệt với linh hồn.
Du Tử Lê
Các bạn thân mến,
Dưới đây là một
bài thơ của Cựu Trung Tá QLVNCH Nguyễn văn Phán với tựa đề "Khi tôi chết đừng
đưa tôi ra biển" để hoạ lại bài thơ của Du Tử Lê mà chúng ta đã biết từ những
năm qua: "Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển" mà khi đọc xong tôi cảm
thấy thật xúc động vô cùng về sự hào hùng của các cựu Quân nhân QLVNCH.
Khi tôi chết, đừng
đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Lao Bảo,
Khe Sanh
Để đêm nghe vang dội
khúc quân hành
Ôi ! Lính chiến một
thời kiêu hãnh quá.
Khi tôi chết, đừng
đưa tôi ra biển
Đưa tôi về
Ben-Hét, Đắc-Tô
Nơi bạn bè tôi,
xây mộng sông hồ
Nguyện trấn giữ
dãy Trường Sơn yêu quý.
Khi tôi chết, đừng
đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Bình Giả,
Chiến Khu Đ
Cho hồn tôi siêu
thoát với lời thề
Thân chiến sĩ,
nguyện xin đền nợ nước.
Khi tôi chết, đừng
đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Cái Nước,
Đầm Dơi
Đêm U Minh, nghe
tiếng thét vang trời
Mừng chiến thắng để
dâng về tổ quốc.
Khi tôi chết, đừng
đưa tôi ra biển
Trả tôi về với dân
tộc Việt Nam
Gói thân tôi ba sọc
đỏ màu vàng
Xin liệm kín với hồn
thiêng sông núi.
Nguyễn Văn
Phán
Tôi đã thấy những
ngôi mộ phủ lá cờ vàng,
Trong nghĩa
trang còn tươi màu đất mới,
Quê hương Việt
Nam một thời lửa khói,
Người lính
quên mình vì lý tưởng tự do.
Các anh hiên
ngang chết dưới màu cờ,
Bỏ lại vợ hiền,
đàn con thơ dại,
Những vành
khăn tang bàng hoàng chít vội,
Nước mắt nào
cho đủ tiễn đưa anh?
Có thể anh là
người lính độc thân,
Chưa có người
yêu, lên đường nhập ngũ,
Ngày mẹ gìa nhận
tin anh báo tử,
Tuổi đời gìa
thêm vì nỗi đớn đau.
Có thể anh vừa
mới có người yêu,
Hẹn cưới nhau
khi tàn mùa chinh chiến,
Tiền đồn xa
chưa một lần về phép,
Anh đã ra đi
mãi mãi không về.
Súng đạn vô
tình làm lỡ hẹn thề,
Người yêu anh
đã có tình yêu mới,
Khi trên mộ
anh chưa tàn hương khói,
Trách làm gì!.
Thời con gái qua mau.
Hỡi người tử sĩ
dưới nấm mồ sâu,
Tiếc thương
anh lá cờ vàng ấp ủ,
Nghĩa trang
quân đội những ngày nắng gío,
Vòng hoa tang
héo úa chết theo người.
Những ngôi mộ
phủ lá cờ vàng. Xa rồi,
Xác thân anh
đã tan vào cát bụi,
Nhưng lịch sử
vẫn còn ghi nhớ mãi,
Miền Nam Việt
Nam cuộc chiến đấu hào hùng.
Nguyễn Thị Thanh Dương
( Jan.19-2010)
Posted by Thoi Chinh Chien
at 3:07 PM
No comments:
Post a Comment