Vấn đề “nạn kiều”: Bài học về sự “bội ước”
và hệ quả việc giết chết “con gà đẻ trứng vàng” (3/4)
Vấn đề “nạn kiều”: Bài học về sự “bội ước” và hệ quả việc giết chết “con gà
đẻ trứng vàng” (Kỳ 3)
Bởi AdminTD -16/02/2019
FB Trương Nhân Tuấn
16-2-2019
Tiếp theo
Kỳ 1
Kỳ 2
Theo tác giả François Joyaux, trong tập “La
Tentation Impériale – politique extérieure de la Chine depuis 1949” (Paris
1994), đến năm 1975 người Hoa ở miền Nam Việt Nam khoảng 1.200.000 người, phần
lớn ở Chợ Lớn (800.000). Những người này kiểm soát huyết mạch kinh tế miền Nam.
Thời tổng thống Ngô Đình Diệm đã có những chính sách hạn
chế sinh hoạt kinh tế của ngoại kiều, như người nước ngoài không được làm một số
ngành nghề, việc cấp Visa hạn chế. Điều này cũng áp dụng cho Hoa Kiều, khiến lớp
người này hầu hết nhập tịch Việt Nam. Qua nhiều thế hệ lớp người “gốc Hoa” này
không bị xã hội phân biệt hay kỳ thị. Họ trở thành người Việt, có đủ quyền lợi
và nghĩa vụ không khác những người dân khác.
Số người Việt gốc Hoa ở miền Nam sau đó tăng thêm
200.000, là số Hoa kiều sống tại Kampuchia, sau 1975 chạy sang VN tị nạn.
Số người Hoa ở miền Bắc, khoảng 300 ngàn người. Vấn đề quốc
tịch được Bắc Kinh và chính phủ VNDCCH đặt ra sau khi hiệp định Genève 1954 được
ký kết. Việc thuơng thuyết gặp khó khăn, nhưng cuối cùng người Hoa tại VN (miền
Bắc) được có những quyền lợi tương tự như người bản xứ với điều kiện những người
này phải lần hồi lấy quốc tịch Việt.
Năm 1976, nhân việc tổ chức bầu cử toàn quốc, những người Việt gốc Hoa ở miền
Nam bị bắt buộc khai quốc tịch. Việc này quan hệ đến đại đa số dân Hoa sống tại
miền Nam. Từ thập niên 50 họ đã có quốc tịch Việt Nam, một phần do chính sách của
ông Diệm, người Hoa muốn làm ăn ở VN phải vô quốc tịch.
Vấn đề là chính phủ MTGPMN đã có
cam kết với Bắc Kinh về tình trạng của người Hoa sau chiến tranh. Ngày 24 tháng
5 năm 1965, lúc chiến tranh gia tăng cường độ, chính phủ lâm thời MTGPMN công bố
một lá thư nhằm gởi đến Hoa kiều đang ở miền Nam, dĩ nhiên để lôi kéo khối dân
chúng này vốn bất mãn các chính sách về quốc tịch của ông Diệm. Nội dung lá thư
cho biết những người này có quyền tự do lựa chọn quốc tịch của mình sau khi chiến
tranh kết thức.
Năm 1968 việc này được CP LTMTGPMN nhắc lại và Bắc Kinh tiếp nhận sự việc
này. Như thế đây là một lời cam kết giữa hai chính phủ. MTGPMN đã “hưởng lợi” qua những viện trợ của Bắc Kinh về
kinh tài lẫn vũ khí.
Sau khi “thống nhứt đất nước”, quốc gia
VN lẽ ra phải có nhiệm vụ “kế thừa” các di sản của VNDCCH và CPLT MTGPMN, như về
lãnh thổ, dân chúng, quan hệ ngoại giao với nước thứ ba…
Hai điều cam kết, một của nhà nước
VNDCCH đối với khối dân người Hoa miền Bắc, một của CP LTMTGPMN đối với khối
dân Hoa ở miền Nam. Các lời hứa nói trên đơn thuần bị “xóa bỏ”.
Dĩ nhiên, trước nhà cầm quyền Bắc Kinh, thái độ của VN buộc dân chúng gốc
Hoa hồi tịch thể hiện sự “bội ước”, một điều cấm kỵ trong quan hệ ngoại giao.
Nhà nước CSVN không thể đơn phương “hồi tịch” toàn bộ người
Việt gốc Hoa mà không có “thương thuyết” lại trước với Bắc Kinh.
Thái độ này cũng là một sự xúc phạm ghê gớm đến danh dự của
TQ, bởi vì VNDCCH khai sinh ra là nhờ vào vũ khí, quân trang quân dụng, lương
thực lẫn tiền bạc của TQ giúp đỡ và viện trợ trong cuộc trường chinh “9 năm
kháng chiến”. TQ là bên đã viện trợ cho VNDCCH đến 20 tỉ đô la, nhiều hơn bất kỳ
viện trợ của quốc gia nào khác. Tài liệu bạch hóa gần đây cho biết số quân TQ
hiện diện thường trực ở miền Bắc là 200.000 người, gồm cán bộ, bộ đội phòng
không và nhân công các loại.
[img]https://i.postimg.cc/T18fK56v/320000.jpg[/img]
Trung Quốc đòi Việt Nam trả nợ chiến
tranh
Vô hình trung lãnh đạo CSVN đã đem lại tính “chính đáng”
cho cuộc chiến tranh “phản công tự vệ chiến” của TQ.
Và đây là bài học thứ nhứt: sự “bội ước”. Học
giả, sử gia VN có “nhìn nhận” sự việc
này hay chưa và có quan điểm gì về sự kiện lịch sử này?
*****
Ý kiến từ các học giả nước ngoài, nguyên nhân vấn đề “nạn
kiều” xuất phát từ việc Việt Nam lo ngại TQ sẽ sử dụng người Hoa tại VN như một
“đội quân thứ năm”. (Robert S. Ross, The Indochina Triangle: Vietnam Policy, 1975-1979 – David
Elliot, The Third Indochina Conflict).
Dưới thời VNCH người ta cũng thường nghe lập luận như vậy đối với những Hoa
kiều đang sống ở Chợ Lớn. Ý kiến cho rằng “đạo quân thứ năm” sẽ hành động như
những “du kích nằm vùng”, mục đích phá hoại nền kinh tế cũng như gây xáo trộn về
các phương diện chính trị, xã hội.
Điều lo ngại này đến nay cho thấy là vô căn cứ. Nhân số
người Hoa sống ở VN so sánh còn ít hơn số người Hoa sống tại Mã Lai, Thái Lan,
Singapour…
Không thể phản biện rằng tất cả những quốc gia thịnh vượng vùng Đông Nam
Á, nền kinh tế phồn thịnh hôm nay là nhờ vào sự đóng góp tích cực của khối dân
Hoa kiều. Cũng không thể phản biện rằng TQ phục hưng kinh tế sau này là nhờ sự
đầu tư của khối Hoa kiều hải ngoại, đứng đầu là Hồng Kông và Đài loan. Chưa thấy
bằng chứng nào cho thấy những người này làm việc như một nhân tố của “đạo quân
thứ năm”.
Điều quan trọng khác, sau khi bị buộc “hồi hương”, số Hoa
kiều rời khỏi VN lên đến hàng triệu người. Nhưng chỉ có 40.000 người trong số
đó nhận sự trợ giúp của Bắc Kinh. Con số chấp nhận sống ở lại TQ không thấy thống
kê, nhưng có lẽ không có bao nhiêu người. Những người Hoa sau khi được trợ giúp
đến được lục địa cũng tìm cách rời bỏ nơi này để tìm đến quốc gia thứ ba. Điều
này khẳng định khuynh hướng chính trị “ưa chuộng tự do” của đại đa số Hoa kiều
hải ngoại.
Vấn đề “nạn kiều”. Thử tưởng tượng, một đứa trẻ sinh ra,
lớn lên tại VN, không biết nói tiếng Hoa, không biết tổ tiên là ai, nguồn gốc đến
từ đâu. Những người là chủ tập đoàn xí nghiệp, làm chủ ngân hàng, nhà thương,
trường học… Những người chỉ biết nói tiếng Việt, có bằng cấp VN, đi làm phục vụ
cho lợi ích của đất nước VN. Chỉ trong một giây đồng hồ, họ có lệnh phải từ bỏ
quốc tịch Việt, từ bỏ mọi của cải, vàng bạc, nhà cửa ruộng đất…. Sau đó họ phải
rời khỏi đất nước VN, tay không, bằng phương tiện tự túc!
Hãy xem câu chuyện thương tâm của một cô bé người Hoa nhưng sinh ra và lớn
lên tại VN đăng trên BBC hôm qua!
Thảm cảnh “thuyền nhân” làm chấn
động lương tâm nhân loại các năm 1978-1990. Những người này vừa là nguyên nhân
khiến cả thế giới tự do (và LHQ) quay lưng với VN. Vừa là động lực để TQ quyết
định chiến tranh “phản công tự vệ chính đáng”.
Nhưng thực tế họ vừa là nạn nhân của tinh thần kỳ thị chủng tộc quốc gia chủ
nghĩa cực đoan mù quáng cùng với các chính sách kinh tế “phi nhân” mang tên “xã hội chủ nghĩa” của đảng và nhà nước CSVN.
Bằng cái nhìn “kinh tế” và “xã hội” hôm
nay, đảng và nhà nước CSVN đã “thắt cổ” con gà đẻ trứng vàng của đất nước mình.
Con gà đẻ trứng vàng, không chỉ là các nhà tư bản gốc Hoa hay thuần Việt. Mà
còn là tài sản văn hóa, vật chất, khoa học kỹ thuật, đạo đức, luân thường xã hội…
đã cấu thành xã hội VNCH, nền tảng để xây dựng một quốc gia VN tương lai phú cường.
Nền tảng xã hội này không khác gì với các xã hội tiên tiến “cường quốc bậc
trung” Nam Hàn, Đài loan, Singapour, Mã Lai, Thái Lan…
Con gà đẻ trứng vàng chết uất ức không nhắm mắt…
Đây là bài học cay đắng đầu tiên. Học
giả và sử gia VN đã học gì từ bài học này?
Đất nước bây giờ có hàng trăm “đạo quân thứ năm” chi phối đất nước, như sự
“tưởng tượng” của CSVN thế kỷ trước.
Tất cả huyết
mạch kinh tế VN đều nằm trong tay tài phiệt nước ngoài. Nhật, TQ, Mỹ, Pháp, Nam
Hàn, Đài loan, Singapour, Thái lan…
Ngày xưa đổ máu đánh “tư sản mại bản”.
Bây giờ dân cả nước tròng đầu vào ách “thực
dân kiểu mới”.
VN, quốc gia chiến thắng, trở thành kẻ làm công cho những “kẻ thù” đã từng
thua thảm hại ngày xưa.
Học giả và sử gia VN đã ý thức được việc
này hay chưa?
3 BÌNH LUẬN
Trúc Bạch 16/02/2019 at 10:03 pm
Trích: “Học giả và sử gia
VN đã ý thức được việc này hay chưa?”
Hỏi học giả hay sử gia như cái ông giáo sư Tung
gì đó thì khác nào đi hỏi đống …..phân của bác Mao !?
Batos Klassen 17/02/2019 at 7:45 am
Các sử gia học giả ăn lương nhà nước thì không
làm việc gì khác hơn là hót…theo chỉ thị của đảng chó. Che đậy, vu khống, nói
không thành có, nói có thành không, nói láo mãi và còn in sách để thế hệ sau
tăm tối mãi, bước “đi theo đảng”…. là nghề của chàng.
Người ta bảo chính trị là lưu manh. Lịch sử luôn
được che đậy bởi kẻ mạnh. Phải đấy. Nhưng đánh cược với quốc tế bằng trò đem
dân ra làm CON TIN thì chỉ có ĐCS Việt Nam. Và đó là trò chính trị bẩn thỉu và
khốn nạn nhất thế giới !!
Đảng chó là tổng hợp của lươn lẹo, xảo trá, bội ước,
phản thùng. Trí tuệ ngắn ngủn chỉ biết làm mọi giá để đạt mục tiêu trước mắt bất
chấp liêm sỉ. Có cần phải nhắc lại danh ngôn của cựu tổng thống Nguyễn văn Thiệu
không ??
Còn để đảng chó trên đầu điều hành quốc gia ngày
nào, thì dân Việt còn thấy NHỤC ngày đó. Đảng đang xả xú bắp hướng về chiến
tranh biên giới Việt- Trung để dân tình quên đi chuyện Venezuela. đó thôi.
Chúng đang sắp hàng thụng vái Trung quần què từng thằng một mong được lãnh nón thái
thú…thế đấy, nói thêm chỉ thấy nhục.
montaukmosquito 17/02/2019 at 8:37 am
Haha, Việt Long, Nguyễn Tuấn Khoa & 1 số trí
thức xã hội chủ nghĩa khác nhân dịp này tỏ rõ mình là hậu duệ của những người
như Tiến sĩ Nguyễn Quang A, bằng cách biện hộ cho đánh tư sản ở miền Nam sau
75. Có nghĩa trí thức xã hội chủ nghĩa có vẻ tự hào với những chuyện như vậy,
& có lẽ đây là những bài học họ rút ra cho chính mình; nên làm lại (ít nhất)
1 lần nữa .
“Con gà đẻ trứng vàng, không chỉ là
các nhà tư bản gốc Hoa hay thuần Việt. Mà còn là tài sản văn hóa, vật chất,
khoa học kỹ thuật, đạo đức, luân thường xã hội… đã cấu thành xã hội VNCH, nền tảng
để xây dựng một quốc gia VN tương lai phú cường. Nền tảng xã hội này không khác
gì với các xã hội tiên tiến “cường quốc bậc trung” Nam Hàn, Đài loan,
Singapour, Mã Lai, Thái Lan…
Con gà đẻ trứng vàng chết uất ức
không nhắm mắt…
Đây là bài học cay đắng đầu tiên. Học
giả và sử gia VN đã học gì từ bài học này?”
Hihi, ô Trương Nhân Tuấn hỏi 1 điều khá là vô lý
. Các trí thức xã hội chủ nghĩa, ngay cả Hoàng Hưng & các “đảng viên hoạt động
nội thành” đã đồng ý nhất trí di sản của VNCH là những thứ Đảng của các vị ấy
không cần tới . Nếu họ thật sự trân trọng di sản của VNCH, họ đã không cắt cổ
nó . Đồng chí Nguyễn Danh Dy quote Einstein, “không
thể tạo dựng bằng chính tư duy phá bỏ”. Đòi hỏi trí thức xã hội chủ
nghĩa hối hận những gì họ lấy làm tự hào … Nếu dễ thế thì nên bảo họ đừng yêu Đảng
của mình nữa, tui nghĩ còn dễ hơn đòi hỏi họ 1 lời hối hận . Chính vì vậy, câu
hỏi của Trương Nhân Tuấn trở thành vô lý & rất đỗi dô diên .
No comments:
Post a Comment