LÀ KHÁCH LẠ, NGAY TRÊN QUÊ HƯƠNG
MÌNH !
Wednesday, October 16, 2019
LÀ KHÁCH LẠ, NGAY TRÊN QUÊ HƯƠNG
MÌNH !
Một tiệm bán hàng trên đường phố Nha Trang (ảnh Người Việt)
Có tình cờ không, khi
tin tức trên mạng gần đây, cả trong và ngoài nước đều đưa tin và hình ảnh những địa danh như Khánh Hòa, Nha Trang,
Đà Nẵng, Quảng Ninh, Bãi Cháy, Hạ Long… đều đang biến dạng thành đất Tầu! “Đất Tầu” chứ không phải “Phố Tầu” như China Town, Japanese Town, v.v… ở
Hoa Kỳ, hay ngay như Chợ Lớn khi xưa, là những minh định rõ ràng trên phương diện thương mại, nơi đó, phố đó, với những thỏa thuận dành cho dân tộc đó buôn bán, giao tiếp, giới thiệu, những gì đặc thù của dân tộc họ, với người đồng hương cũng như với người bản
xứ.
Những địa danh tại Việt Nam đang được đề cập đến không ở trong dạng thức đó. Hình ảnh phổ biến là những dãy phố, những hàng quán
treo biển hoàn toàn chữ Tầu, không có một chữ tiếng Việt! Và choáng ngợp tới nhức mắt với 2 mầu vàng, đỏ.
Cũng theo tin tức thì có những tiệm, ngoài biển viết là bán các loại nước hoa, mỹ phẩm nổi tiếng (nhờ người biết chữ
Tầu dịch lại) nhưng vào trong tiệm thì không hề có những món hàng loại đó, nhưng người ra, kẻ vào thì cứ xí xố tiếng Tầu, chả có chi thắc mắc!
Không biết người bán thực sự bán món gì và người mua thực sự tìm mua gì, thậm chí có tiệm, họ còn tự nhiên thoải mái mua bán bằng tiền Tầu!! Tất nhiên, đây chỉ là một vài địa danh tiêu biểu được báo chí nhắc tới.
Cũng theo những tin phổ biến rộng rãi, thì nhiều khách du lịch nước ngoài (không phải khách Tầu) khi dừng chân ở những địa danh nêu trên đã không khỏi ngẩn ngơ tự hỏi
“Có
mua lầm vé
du lịch Trung Quốc, thay vì Việt Nam???”
Những bi hài kịch này khiến tôi nhớ về thời điểm khoảng giữa năm 2001. Đó là khi
ranh giới Việt – Trung bị âm thầm dời đổi, chỉ bằng một cái bảng mới, với tên “Cây số Zero,” nằm giữa Ải Nam Quan cũ và Cửa Hữu Nghị bây giờ. Ranh giới này đã dời sâu vào nội địa Việt Nam, cắt đôi thác Bản Giốc thuộc tỉnh Cao Bằng,
từng là thắng cảnh nổi tiếng của miền Bắc Việt Nam, nay một
nửa đã thuộc về Trung Quốc. Dân chúng
quanh vùng cao nguyên đó, khi nhìn thấy “Cây số Zero” cũng chỉ là nhìn thấy một cách mơ hồ.
Chỉ khi có ai đó, hồn nhiên bước qua và bất ngờ bị gọi lại, hỏi giấy tờ, mới được dạy dỗ là đã phạm tội vượt biên giới, vì đây là… đất Tầu!!!
Đất đã vậy, biển thì sao? Chỉ tạm đọc một góc nhỏ trên nghiencuuquocte@org về chính sách của Trung Quốc đối với tranh chấp biển Đông từ 2007 đến 2012 sẽ hiểu ngay vì sao Trung
Cộng có thể đơn phương áp đặt lệnh cấm đánh cá ở biển Đông, đặc biệt là vào những mùa đánh bắt cao điểm đối với ngư dân Việt Nam; vì sao tàu chiến Trung Cộng có thể coi thường dư luận quốc tế
mà nã súng vào những chiếc thuyền đánh cá mong
manh của ngư dân Việt Nam, có nơi chỉ cách Sài-gòn
350 Km!!!…
Bị đuổi, bị cấm,
bị bắn trên những vùng biển đã
nhiều đời
nuôi sống ngư dân mà không được nhà nước lên
tiếng bảo
vệ, che chở, thì chờ đợi chi ở những
phiên tòa, khi người dân lên tiếng phản đối nhà
máy gang thép Formosa của Đài
Loan, thải khí
độc tràn lan mặt biển khiến hải sản chết trắng suốt dọc bờ biển miền
Trung, mà những người dân đó lại bị bắt, bị kết tội, bị bỏ tù…
Nhớ về những thời điểm này cũng khiến tôi nhớ một bài viết cũ, tôi viết đã hơn 10 năm, vì hình ảnh ngày nay quá tương phản! Lục tìm chồng sách cũ, thấy lại bài viết trên trang giấy đã ngả vàng, tôi đọc lại, khó ngăn nỗi ngậm ngùi, nên xin trích dăm đoạn, chia sẻ nơi đây:
“ … Có phải những tầng
mây xám thấp, mang theo
tiết lạnh cuối đông mới khiến lòng người dễ bùi
ngùi khi đọc một đoạn văn, nghe một dòng nhạc? Với tôi,
hình như không! Tôi không thường bị ngoại cảnh kéo
chùng xuống, mà
những sự
kiện phi thường trong thầm lặng lại là
những gì dễ khiến tôi
sửng sốt
bàng hoàng.
Như hôm nay, ngoài vườn đang tràn ngập nắng vàng,
mây xanh, gió mát và chim hót líu lo. Vậy mà tôi đang thổn thức vì vừa đọc một bài
trên báo, viết về những người mẹ Tây Tạng can đảm, âm
thầm đưa
con nhỏ vượt Hy Mã Lạp Sơn với một
ước mong duy nhất là gửi được con mình cho các ngôi trường của người Tây Tạng lưu vong, ở Napal hay Ấn Độ, nơi đó, những người mẹ hy vọng con mình được hướng dẫn nền giáo
dục Tây Tạng và
sẽ giữ
được giáo Pháp của Phật Giáo Tây Tạng.
Vượt Hy Mã
Lạp Sơn
đồng nghĩa với vượt ranh giới giữa sống và
chết, vì muôn trùng hiểm nguy của chênh vênh đèo núi, của tuyết phủ rêu phong, của những họng súng
biên phòng hờm sẵn, của đói,
lạnh,
thương tích…
Vậy mà, những người mẹ vẫn đưa con ra đi; gửi được con rồi, lại đơn
độc vượt núi băng rừng trở về,
trong tâm trạng kiếp này đành vĩnh biệt!
Bi thương đến thế, nhưng theo bài báo thì hàng năm vẫn có từ 2500 đến 3000 người mẹ Tây Tạng vượt Hy Mã
Lạp Sơn
với tấm lòng băng thạch là tìm môi trường bảo vệ văn hóa của dân
tộc mình cho lớp măng non. Niềm hy vọng đó của họ đang mòn
dần
theo năm tháng với những biến
chuyển lạnh lùng của thế đứng toàn cầu! Nhưng thực tế đó
không lay chuyển Trái-Tim-TâyTạng.
Đây có
phải là quyết tâm
bất thối,
như những Phật tử tu pháp
môn Tịnh Độ, hướng về Tây
Phương Cực Lạc bằng Tín,
Nguyện, Hành
thì Tịnh Độ ngay nơi bước chân qua? Những người mẹ Tây
Tạng vô danh đó tin gì, nguyện gì, mà có thể quyết tâm
phụng hành như thế? Làm
sao những người mẹ đó
có đủ can đảm dắt các
con nhỏ xông
pha sương tuyết, thập phần hiểm nguy với dấu mốc mơ hồ, xa thẳm, là con mình sẽ không bị đồng hóa
với ngoại
bang, sẽ được nuôi dạy trong nền
giáo dục đặc thù dân-tộc-tính
và nhất là
được tự
do phụng thờ giáo
pháp mà họ hãnh
diện gọi
riêng là Phật Giáo Tây Tạng?
Động lực giúp
họ can
đảm ra đi, chắc không
phải chỉ
là sức chảy của
triền suối, dòng
sông, mà phải là
sức mạnh
bạt ngàn sóng cả của đại dương
trùng trùng bất tận.
Những bà
mẹ Tây Tạng đó
phải là những chiến si vô
danh quả cảm, phi thường, không chỉ âm thầm mang thân mình chiến đấu, bảo vệ nền văn hóa của dân
tộc mà còn đặt cả hậu thân
vào lý tưởng.
Trong lễ Quán Đảnh Mật Pháp
Kalachakra lần thứ 30 của thế giới, Đức Đạt Lai Lạt Ma, vị lãnh đạo tinh thần của dân tộc Tây Tạng đã ngậm ngùi bày tỏ rằng, rồi chỉ còn là vấn đề thời gian, một mai Tây Tạng bị sức ép, thống nhất vào Trung Quốc, nếu thế giới không bất ngờ đột ngột thay đổi cục
diện cho một trật tự toàn cầu!
Đó là trạng huống thực tế mà những ai quan tâm đều có thể nhìn thấy. Đường xe lửa nối liền
Hoa Lục và Tây Tạng sẽ ồ ạt đưa người Hán vượt biên hợp pháp, đem
theo cồng kềnh hành trang ngũ trược vào một xứ sở bốn mùa trầm lắng tiếng chuông ngân!
Rồi sẽ còn không, hương thiền trang nghiêm nơi bao tu viện ẩn mình sau những rừng cây,
đồi núi trong xanh?
Rồi sẽ còn không, tiếng kinh chiều nhắc nhở người quy
thiện?
Rồi sẽ còn
không, những cậu bé
được dọn
thân tâm từ thuở ấu thơ,
hoan hỷ lấy mái tu
viện làm nhà, lấy sư trưởng, bạn đồng môn làm thân thuộc?
Rồi sẽ còn
không, nền văn hóa
tắm đẫm
giáo pháp từ bi, thể hiện
trong từng cá
nhân, từng gia đình?
Rồi sẽ
còn không, bóng ca -sa thấp thoáng trên đường phố, hòa
vào dòng chảy của dân
tộc,
chung một đạo vị từ bi, nhân
ái?
Rồi sẽ còn không, ngôn ngữ, phong tục, tập quán của một xứ sở nhỏ bé
với hơn
sáu triệu dân mà đại đa số thuần nhất hướng về Chư Phật?
Hy vọng mong manh quá!
Vậy mà những người mẹ can trường kia vẫn tiếp tục mang thân tâm mình và con mình để vun đắp, tài bồi niềm hy vọng ấy trong trạng huống cực kỳ hiểm nguy, cực
kỳ cùng khốn! …”
Có ai quặn đau, tủi hổ khi
nhìn về bên kia dãy Hy Mã Lạp Sơn, để thấy mờ ảo trong sương tuyết,
những bà mẹ lầm lũi, run rẩy, ôm con vượt chết, chỉ để tới được miền đất tạm dung, nơi hy vọng tìm được sự sống cho thế hệ mai sau, một đời đáng sống. Đó
là được sống với trọn vẹn TINH THẦN DÂN TỘC.
Trong khi, tại quê hương Việt Nam, những người còn đang nắm chủ quyền, lại tự biến dạng quê Cha đất Tổ bằng bản chất dị biệt
của dân tộc khác!
Ngày nay đang tự biến thành Đất Tầu, liệu ngày mai còn là Đất Việt không? Ngước lên chót đỉnh non cao, nơi năm mươi
con từng theo Mẹ lên núi. Nhìn xuống thẳm sâu đại dương, nơi năm mươi con từng
theo Cha xuống biển. Ôi, dường như núi cao, biển sâu đều đang đồng vọng âm thanh…
Âm thanh tiếng gọi của Hồn Thiêng Sông Núi!
Đi trên đường phố Nha Trang mà cứ tưởng là đường phố Tàu
Posted by Anges at 7:08 PM
No comments:
Post a Comment