Mỹ đang trả giá đắt vì bỏ rơi VNCH và bắt tay TC cách đây hơn 43 năm về trước?
Wednesday, August 29, 2018
Mỹ đang trả giá
đắt vì bỏ rơi VNCH và
bắt tay
TC cách đây hơn 43 năm về trước?
Damir Sagolj
Bỏ con săn sắt, bắt con cá rô, bị nó đâm tay, máu ra vung vãi.
Bài viết của tác giả tác giả Damir
Sagolj, một người ngoại quốc sẽ cho chúng
ta cái nhìn trung thực về việc nước Mỹ đang phải hối hận vì đường lối bắt tay Trung Cộng và bỏ rơi VNCH cách
đây hơn 43 năm về trước.
Nga hoàng
Putin và hoàng đế Trung Quốc Tập Cận Bình, là hai mối de dọa mà Tây phương buộc phải chung sống. Trong khi đó, Le Point dự báo tổng thống Pháp sắp tung ra kế hoạch 2, thì L’Obs quảng cáo xe bay và thị trường bất động sản « hấp dẫn » của Paris.
Trước hết là Trung Quốc của Tập Cận Bình. Quan
điểm lo sợ Trung Quốc
rõ nét nhất trong tuần không phải là của báo chí Âu - Mỹ mà xuất phát từ châu Á: Tây phương
nuôi ong tay áo, quan điểm của báo Apple Daily của Hồng Kông hay là « một chính
quyền
chuyên chế, đàn áp bên trong, thống trị bên ngoài », nhận định của Manila Times mà Courrier International chuyển đến độc giả Pháp.
Dưới bức hí họa chủ tịch Trung Quốc cưỡi phi thuyền, báo Apple
Daily nhận định: Tây
phương hãy tự trách
mình đã không biết nhìn
xa, đã lầm tưởng rằng giúp
Trung Quốc trở thành
một nền
kinh tế tự do sẽ đưa đến một chế độ dân
chủ. Nào ngờ Bắc Kinh luôn luôn tìm cách thay đổi nguyên trạng trên bàn cờ thế giới để làm lại dựa trên những cơ sở mới.
Từ khi Tập Cận Bình tuyên bố ý định sửa đổi Hiến Pháp để có thể trở thành hoàng đế, người dân Trung
Hoa tức giận nhưng không dám phản đối công khai. Trong khi đó, báo chí Tây phương
không tiếc lời chỉ trích. Một cách khéo léo, Apple Daily mượn lời tuần báo The Economist: « Trong 10 năm gần đây, Tây phương nỗ lực giúp Trung Quốc gia nhập Tổ Chức Thương Mại Thế Giới, hội nhập vào thế giới. Nhưng trên
thực tế,
chế độ Trung Quốc không
ngừng
gia tăng chính sách kềm kẹp dân chúng, đả phá
một số
giá trị văn minhTây phương như là tự do kinh tế, tôn trọng nhân
quyền ».
Apple Times của Hồng Kông viết tiếp: Xã luận của tuần báo Anh không nói thẳng «
Tây phương nuôi chó sói trong nhà » nhưng rõ
ràng là gần như thế. Ngay từ
khởi đầu, Đặng Tiểu Bình sang tận Hoa Kỳ để nhờ Mỹ giúp Trung Quốc hội nhập hệ thống kinh tế thế giới. Mục đích là để được chuyển giao công nghệ, nguồn vốn đầu tư - hai thứ mà Trung Quốc hoàn toàn thiếu thốn.
Tây phương thì muốn lợi dụng Trung Quốc để đối trọng với Liên Xô. Khi Liên Xô tan rã, Tây phương, đứng đầu là Hoa Kỳ, kỳ vọng vào sự xuất hiện của một tầng lớn trung lưu mới sẽ giúp xã hội cởi mở hơn và Trung Quốc từ từ dân chủ hóa. Do vậy, Trung Quốc được gia nhập Tổ Chức Thương Mại
Thế Giới, tiếp cận với thị trường quốc tế và nhờ động lực này, kinh tế Trung Quốc mới hưng thịnh như ngày nay.
Thế nhưng sau thời gian « dò đá qua sông », giả vờ làm « học trò
ngoan » để không bị cản đường vào
WTO, bây giờ Trung Quốc đủ mạnh nên
đưa ra yêu sách muốn một vị trí
trong trật tự
chính trị, kinh tế toà cầu: muốn thêm quyền quyết định trong Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế IMF và bổ nhiệm nhân sự điều hành. Đến khi Tập Cận Bình lên cầm quyền năm 2012, thì Bắc Kinh không còn bằng lòng với luật chơi hiện hành, mà đòi
thay đổi nguyên trạng, xóa bài lập ván mới, trên cơ sở mới.
Nhật báo độc lập của Hồng Kông cảnh báo: WTO chỉ là món khai vị. Con đường tơ lụa « một vành
đai, một con đường »
phủ khắp
địa cầu mới là món
ăn chính.
Trung Quốc dẹp qua một bên lời hứa mở cửa thị trường,
tăng thêm gọng kềm kiểm soát, doanh
nghiệp nước ngoài phải tuân theo ý của thiên triều nếu không muốn bị trừng phạt nặng nề. Bàn tay của đảng Cộng Sản ngày càng thô bạo.
Về chính trị, không còn hiện tượng dung thứ một số trào lưu tư tưởng thế giới du nhập vào Trung Quốc, không còn khả năng thảo luận tự do trong các câu lạc bộ văn học, đại học.
Trong 5 năm của Tập Cận Bình, giới dân chủ bị đàn áp thê thảm. Trong nội bộ đảng,
xu hướng cải cách bị « bóp miệng ».
Giá trị phổ quát
của nhân quyền, tự do dân
chủ trở
thành « cấm kỵ ».
Trong nhiều thập niên qua, Tây phương nuôi một con hổ hung dữ, và giờ đây
con hổ này
đang nhe nanh vươn móng sắt. Vì
sao nên nỗi ? Tây
phương hãy tự than thân
đã nuôi một con thú
dữ. Nếu
vẫn còn tiếp tục hy vọng
Trung Quốc tự do hóa
kinh tế và
chính trị thì
đúng là ảo tưởng.
Tờ Manila Times của Philippines tỏ ra dè dặt trước quyết định « sốc » của đảng Cộng Sản Trung Quốc mở đường cho Tập Cận Bình cai trị mãn đời, có thời gian để thực hiện ba « đại công trình »: chống tham nhũng, con đường tơ lụa mới và tăng cường quân sự, thực hiện chính sách thống trị Biển Đông, thay đổi nguyên trạng, bằng sức mạnh.
Manila Times cảnh báo chính quyền Philippines là phải biết cách bảo vệ quyền lợi, đừng để cho Bắc Kinh dồn vào chân tường, phủ nhận chủ quyền của Philippines trong vùng biển của đất nước mình.
Hoa Kỳ thức tỉnh ?
Một trong những chiến lược của Bắc kinh áp đảo kinh tế thế giới là chiếm đoạt sở hữu trí tuệ, phát minh của các doanh nghiệp quốc tế bằng biện pháp bắt chẹt các xí nghiệp nước ngoài hoạt động tại Trung Quốc phải
chuyển giao công nghệ. Mưu đồ thành lập một «
Silicon Valley » tại Hoa lục, bị tổng thống Mỹ Donald Trump thọc gậy bánh xe..
Courier International trích đọan một bài báo của Los Angeles Times: ngày 12/03/2018, Donald Trump ký sắc lệnh, nhân danh« nhu cầu an ninh quốc gia », không cho công ty điện tử Singapore Broadcom mua lại, với
giá 117 tỷ đôla, hãng chế tạo « chip » điện tử Qualcomm của Mỹ. Trước đây 5 năm, một hợp đồng khổng lồ như thế
có lẽ đã được chấp thuận dễ dàng.
Chính quyền Mỹ lo ngại một khi Qualcomm lọt vào tay Singapore, ngành bán dẫn và công nghệ G5 sẽ bị Trung Quốc chiếm đoạt. Trong tương
lai, Ủy ban xem xét đầu tư của Mỹ, dưới tên gọi CFIUS, nếu được Quốc Hội cho thêm thẩm quyền như dự trù, sẽ có thể « cấm » các công ty Mỹ hoạt động tại Trung Quốc chuyển giao công nghệ cho đối tác Trung Quốc. Chính vì những chuyển nhượng này mà Bắc Kinh kiểm soát được đời tư của công dân, xâm nhập tài khoản trên mạng xã hội của các nhà họat động nhân quyền, dân chủ.
Quyết định của Nhà Trắng có thể gây xáo trộn trong quan hệ giữa giới doanh nghiệp Mỹ với Bắc
Kinh và có thể bị Trung Quốc trả đũa. Tuy nhiên, theo Los Angeles Times, biện pháp bảo vệ công nghệ điện tử, tiếp theo quyết định
tăng thuế nhập khẩu nhôm, thép, có thể suy đoán Washington sẽ ấn định lại quan hệ với Trung Quốc trong lãnh vực công nghệ cao cấp.
Với cơ sở hiện nay tại Hoa lục, năm 2015, Qualcomm từng bị Bắc Kinh trừng
phạt một khoản tiền lớn gần 1 tỷ đô la với cáo buộc cạnh tranh bất chính. Hai năm nay,
Qualcomm giúp cho đối tác Trung Quốc chế tạo máy bay tự hành, siêu vi tính, đầu tư vào một công ty chế tạo camera nhận diện đang
được cảnh sát khai thác để theo dõi.
Trong giới chuyên gia Mỹ có hai nhận định khác nhau. Người thì cho rằng mục đích của Bắc Kinh là tiến đến khả năng độc lập về công nghệ mới.. Chia sẻ phát minh cho Trung Quốc là cách hay nhất để sớm bị đá ra khỏi thị phần. Người khác thì lạc quan hơn: Doanh nghiệp Mỹ đề kháng rất khéo, không phải đầu hàng sau mỗi cái búng tay.
Người ta nghĩ rằng đầu tư tại Trung Quốc sẽ gây thiệt hại cho tương lai xí nghiệp nhưng nghĩ thế không chắc là đúng. Chỉ có tương lai mới biết ai đúng ai sai
?.
Chung quy là do lỗi lầm từ 43
năm trước vì sự phản phúc tráo trở của một cường quốc đối với một đồng minh bé nhỏ để bắt tay với tên
khổng lồ
Tàu Cộng, với hy vọng về một thị trường
tiêu thụ khổng lồ để đến lúc này Mỹ đã
sáng mắt ra
khi nhận thấy thằng khổng lồ đó vươn
dậy trở
thành hung hãn, không còn là thị trường tiêu thụ béo bở nữa- như
mong đợi-
ngược lại
Nó đã trở thành chủ nợ của Mình, đã thế
Nó còn bằng mọi cách đi ăn trộm những bí mật về khoa học, kỹ thuật kể
cả quân sự và tình báo
để cố bành trướng và tiến mạnh hơn đe dọa trực tiếp nền kinh tế và an ninh của mình.
Damir Sagolj
San Nguyen (dịch)
Posted by Anges at 11:32 PM
No comments:
Post a Comment