Monday, December 16, 2019


Còn Nhớ Hay Quên

Còn Nhớ Hay Quên
Posted by BIENXUA on SEPTEMBER 14, 2019
Nguyễn Tam Giang

Còn Nhớ Hay Quên – Nguyễn Tam Giang


Sáng sớm, trời vẫn còn mưa nặng hột. Suốt một đêm dài qua, Ti thức tỉnh mấy lần trong hôn mê và bàng hoàng. Niềm kinh sợ như vẫn còn lẩn quẩn đâu đây, gần lắm, thật gần gũi như bao người đang nằm lăn lóc chung quanh sàn tàu. Tiếng máy tàu vẫn đang nổ rồn rã chen lẫn tiếng gào thét ầm ĩ của đại dương chợt làm Ti ấm áp hơn trong lòng. Nhưng dù sao đi nữa, Ti vẫn không chịu được cái lạnh cắt xé da thịt đang luôn phiên tấn công từng đợt nơi làn da sần sùi trắng mốc vì nước biển bao phủ của Ti. Mưa lớn quá! Chiếc áo trên người Ti đã ướt đẫm liên tục bởi nước sông, nước biển và rồi nước mưa đang nhăn nhúm bao phủ cơ thể. 
Lạnh quá! Ti cởi phăng áo ra, hy vọng cơn lạnh giá phần nào sẽ buông tha? Trên tàu, bầu không khí nặng nề vẫn còn đang giăng mắc. Phần lớn mọi người đều nằm ngang dọc, xen kẽ, chồng chất bên nhau. Dăm ba người có vẻ tỉnh táo hơn đang ngồi dựa lưng vào thành tàu thật yên lặng như đang mông lung suy nghĩ một điều gì đó.
Ti vươn người lên nhìn ra đại dương bao la. Vẫn chưa có gì khác lạ ngoài trời nước mênh mông. Dăm ba con cá lạ hoắc đang búng nhảy, nhào lộn sát sạt thành tàu. Một con vật có hình dáng giống hệt một con rùa, vàng chóe, to gần bằng một cái mâm ăn cơm chợt trồi lên rồi lặn xuống, biến mất trên làn nước xanh đặc.
Trời mưa suốt đêm qua cộng thêm sương mù bao phủ khá dày khiến tầm nhìn xa đã bị hạn chế rất nhiều. Mưa vẫn còn nặng hạt. Bỗng dưng, Ti ngồi xuống, quay mặt vào thành tàu ói ra đầy nước vàng. Miệng Ti đắng nghét. Dựa lưng vào thành tàu, Ti nhìn em mình, cu Bi, đang nằm lăn lóc gần đó, quần áo dơ dáy, mặt mũi hốc hác và xám xịt.
Tàu Ti đã đi được hơn hai ngày rồi. Từ cửa Rạch Sỏi, tàu vượt qua trạm kiểm soát nơi cửa biển trong im lặng, hồi hộp và đầy lo lắng. 
Mới chạy thêm được khoảng nữa tiếng, tàu đâm xéo ngay vào cồn cát: 
Một thứ trở ngại ngang xương, bất ngờ và chết người mà chỉ có dân hành nghề quen thuộc ở địa phương này lâu năm mới biết. 
Rõ khỉ! Từ xa xa, ngọn đèn hải đăng buông ra những luồng sáng lạnh lùng, lấp lánh. Cực chẳng đã, mọi thanh niên trên tàu đều phải nhảy xuống nước đẩy. Mười lăm phút cực nhọc dần trôi qua, tài công xả hết ga phóng chạy về hướng Nam.

Riêng đoạn đường tiến ra hải phận lại càng gay go hơn nữa. Khoảng xế trưa hôm thứ nhất, tàu Ti bị hai chiếc quốc doanh rượt đuổi. 

Chẳng hiểu cớ sự ra sao, cùng một lúc, hai chấm đen chợt xuất hiện mỗi lúc càng rõ nét ngay đằng sau của tàu. Có lẽ số của sáu mươi mấy người trên tàu chưa sa vào cung tù tội cho nên khi tài công bẻ chếch sang hướng khác, tự dưng hai chấm đen biến mất sau đó khoảng nữa tiếng đồng hồ. 

Đêm đầu tiên của cuộc hải trình đã tới, mặc dù trời tối om và tàu Ti lại không có một chút ánh sáng nào, một đốm đèn sáng lòe bỗng dưng xuất hiện ngay phía phải đằng trước của mũi tàu. Đốm sáng to dần, to dần. 

Chẳng hiểu rõ là tại tàu Ti vô tình đi lạc vào hướng tiến tới của đốm sáng đó, hay là thằng lái tàu quốc doanh nghe được tiếng máy lạ chung quanh, khi tài công của bọn Ti hạ bớt tiếng nổ của máy, khoảng mười lăm phút sau, đốm sáng kia mờ dần, rồi mất hẳn.

Ngày thứ hai đã trôi qua, và ngày thứ ba đã tới, tàu đang tiến ngang qua vịnh Thái Lan trong mưa bão.
Mưa đã bớt hơn. Vài giọt mưa lất phất bay bay đọng lại trên đầu trên cổ của Ti không đủ để làm Ti ướt thêm được nữa, nhưng cái lạnh thì vẫn còn y nguyên như cũ. Có tiếng cu Bi đòi nước uống. Ti cúi người xuống nâng đầu cu Bi dậy.
– Cu Bi mệt quá hả? Ngồi dậy đi anh lấy nước cho.
Mặc cho Ti nói gì thì nói, cu Bi vẫn nằm dài ra như hết hơi, môi thì thào:
– Em mệt lắm anh Ti ơi!
Ti ngồi hẳn xuống, bế đầu cu Bi đặt trong lòng mình, một tay mò tìm lon nước để trong giỏ.
– Cu Bi ngồi dậy đi. Cu Bi nằm hoài đau nặng cho coi. Dậy đi rồi anh cho nước uống.
Nghe anh nói, cu Bi cố gắng chống hai tay ngồi dậy. Nhưng tất cả sức lực trong mảnh hình hài lên mười bốn đó đã tan hết theo ba ngày cực khổ nổi trôi trên biển. Cu Bi lại buông người nằm nguyên vị trí cũ.
– Cu mệt lắm anh Ti ơi!
Ti xót xa thật nhiều trong lòng khi nghe cu Bi thều thào mấp máy đôi môi nhắc lại câu nói cũ.
– Vậy thôi cu Bi nằm yên đi, anh đổ nước cho cu Bi uống.
Tự dưng Ti giận mình thật nhiều. Khi rời nhà, má đã trao Ti hai gói xách tay, gói đầy đủ thực phẩm khô và nước uống. Khi xuống tới bãi, Ti nhào theo đám đông ùa lên tàu lớn. 
Một tay bế cu Bi lên vai, tay còn lại nắm cả hai xách tay. Sau khi xô đẩy, chen lấn một hồi, 
Ti khám phá ra bàn tay còn lại chỉ còn nắm được một xách tay nhỏ, cái xách tay lớn kia văng đâu mất tiêu rồi. Chỉ mới ngày đầu tiên trên biển, dù Ti đã cố gắng tằn tiện, thực phẩm khô cũng chỉ còn lại chút xíu. Ngày thứ hai Ti nhịn ăn, để phần còn lại nhỏ nhoi đó cho cu Bi. 
Sang ngày thứ ba. Cả hai anh em cùng nhịn như nhau.
Cu Bi uống xong hớp nước, mắt lại nhắm chặt lại. Cái đầu nho nhỏ vẫn để y nguyên trong lòng của Ti. Ti lại nhìn quanh nơi những khuôn mặt bơ phờ, ngơ ngác, đượm nhiều nét đâm chiêu, xanh xám và mệt nhọc. 
Sang ngày thứ ba rồi, những nét mệt mỏi lại càng thêm dịp đong đầy. 
Tất cả vẫn im lặng nhìn nhau.
Chẳng còn ai lăng xăng chuyện trò như ngày thứ nhất. Mất tiêu luôn cả những điệu bộ hồi hộp, lo ngại khi bị rượt đuổi trong vùng biển của Việt Nam. 
Ngay cả những tên nhô con khóc nheo nhéo tại bãi đổ quân cũng đã im bặt. Mọi hoạt động chỉ còn rơi rớt trên cabine: nơi tài công và vài người thân cận ngồi chăm sóc cổ máy. Ti lại nhìn xuống mặt cu Bi. Ti chợt khám phá ngay cạnh đó nằm bề bệt, im lìm một người thanh niên.
– anh chàng này Ti đã thấy mặt tại một căn phòng ở khách sạn Long Xuyên. Từ lúc khởi hành cho tới giờ phút này, Ti nhìn thấy hắn ngồi dậy vài lần chỉ để xin nước uống; xong xuôi đâu đó, hắn lại dài người ra trong im lặng. Cặp mắt lười biếng vẫn cứ nhắm thật chặt. Khuôn mặt của hắn đã đổi hẳn từ xanh xám sang màu vàng bệnh hoạn từ lúc nào không hay. 
Ti hơi rùng mình khi nhớ tới những xác chết vàng nhạt nằm ngang ngửa vắt lên người Ti mới ngày nào trong một chuyến đi lần trước. 
Đúng rồi! 
Cũng cái màu vàng héo hắt này. Ti giật giật tay anh chàng vài cái. Hắn từ từ mở hé cặp mắt nhưng vẫn im lặng, lười biếng đến độ chẳng thèm thắc mắc cái hành động bất  thường vừa rồi của Ti.

– Có hai tàu lớn đang đuổi mình kìa !

Trong bầu không khí im lặng hoàn toàn của cả tàu, tiếng thét lớn của ai đó đang vang vang.
Mọi người dù đang nằm dã dượi hay ngồi dựa ngang ngửa vào thành tàu đều đứng dậy nhìn ra xa xa theo hướng tay chỉ của tài công trên cabine. Ti cũng có mặt trong đám đông đó. Mặc dù đã mệt mỏi lắm rồi, Ti vẫn cố gắng đứng dậy. Trong cặp mắt lờ đờ, Ti cũng nhận ra được về phía tay phải của tàu, đang có một chấm đen. Chênh chếch về hướng phải, có thêm một chấm đen khác cùng một hình dạng và độ xa như chấm đen trước. 
Cả hai chấm đen đó càng lúc càng to dần.
– Chết cha ! Tàu Thái Lan.
– Sao anh biết tàu Thái Lan. Xa tít thế kia thì đố ai biết nó là tàu gì !
Có hai người đang tranh cãi nhau về xuất xứ của hai chấm đen. Ti ngước nhìn, chờ đợi câu trả lời của người thanh niên vừa bị một ông trung niên vặn hỏi.
– Ông sao mà nhiều chuyện quá. Thì tôi cũng đoán vậy thôi. Tôi đã thấy hình dạng thằng Thái Lan đen trắng ra sao đâu, nói chi tới tàu bè của tụi nó. 
Nhưng tàu mình đang ở trong vịnh Thái Lan thì làm gì còn tàu quốc doanh nào dám lai vãng nơi đây. Còn tàu vớt hả? Tôi chưa bao giờ nghe vụ đó xảy ra trong vùng này hết. Mấy chuyện đó hay xảy ra mạn cửa biển Vũng Tàu lận. Mà làm gì xuất hiện hai chiếc cùng lúc thế kia !
Nghe ý kiến chừng hơi hợp lý, một vài cô gái dần dần lộ vẻ lo sợ ra mặt. 

Vài người ru rú lại với nhau nơi góc có thùng phi nước, chuyền tay những vốc dầu nhớt chẳng biết đã được thủ sẵn từ bao giờ. họ trét vào mặt, vào tay, vào chân, ngực, cổ, đủ hết. Vài cô, hình như đi độc thân, bắt đầu loang lổ nước mắt ngắn dài thật dễ dàng và nhanh chóng.

Khi những người kịch sĩ bất đắc dĩ đã trang điểm xong xuôi thì cũng là lúc hai chiếc tàu Thái lan được nhận diện rõ nét. Trong cơn tháo chạy, tàu Ti bất kể sóng biển vẫn đang dâng cao trước mặt như những ngọn núi nhỏ nhấp nhô, phóng tới ào ào. 
Vì là ghe sông, không có mũi nhọn chém sóng như loại chuyên đi biển, tàu bị sóng đập thật dồn dập. Nước biển văng tung tóe lên ướt cả một lòng khoang chật hẹp. Giữa những đợt sóng, dâng cao quá đầu mũi, tàu vẫn xả hết tốc lực chạy trốn. 
Ầm … ầm … tàu chúi lên hụp xuống theo nhịp loạn cuồng của sóng biển. 
Đại dương và trời đất bao la hình như cũng không được hài lòng cho lắm hành động chạy trốn cuống cuồng của đám người; mưa gió chợt ào ào nỗi lên thật bất ngờ cùng một nhịp vươn cao lên hơn nữa thật điên loạn của sóng biển. 
Một vùng biển bao la chỉ trong phút chốc đã được bao phủ thật nặng nề những làn mây xám đen nghịt, sấm chớp giăng giăng khắp bốn hướng. Gió ào ào nổi lên quay cuồng, nhào lộn chung quanh con tàu nhỏ bé. Chưa chưa hết! Một ngọn sóng hùng vĩ cao lớn từ xa xa đang vươn mình lao tới.
– Bẻ xiên góc trái.
Tiếng hét rùng rợn nổi lên như muốn thêm nhịp điệu tang thương phụ họa.
– Tát nước, bà con ơi !
– Tát nước, bà con ơi !
Ngọn sóng quỷ ma đó đã chụp gọn phần dưới của con tàu khốn khổ. 
Nước ngập tràn nơi nơi. Tiếng hét tát nước của ai đó vẫn liên tiếp nổi lên. Lạy Chúa ! Trận hồng thủy kinh khủng xa xưa trong kinh thánh với cường độ phá hủy chắc cũng chỉ cỡ này hoặc hơn một chút mà thôi. 
Nhanh tay lên bà con ơi ! 
Chậm một chút nữa là chết chắc, chết hết ! Tát nước, bà con ơi! 
Tiếng la hét, tiếng chửi rủa tiếng khóc lóc hòa hợp với cơn giận của trời nước cũng không làm cho con tàu đang bị săn đuổi nao núng. Tàu vẫn chạy, chạy như bay, chạy như phóng. Hình như mặt nước không còn được dịp tiếp xúc với đáy gỗ của tàu nữa rồi. 
Thoang thoảng tiếng rạn nứt của con tàu chợt xuất hiện, rên rỉ to nhỏ đâu đây.

Giông bão càng to, hai tàu lạ càng lúc càng lúc càng xuất hiện rõ ràng hơn qua tầm nhìn mù mờ của mọi người trên tàu. Khoảng cách dần dần thâu ngắn lại. 
Ti chán nản, quăng can dầu không đã được xử dụng để hòa nhịp tát nước xuống sàn tàu. 
Kể cũng lạ, mọi người đang bề bệt như thế kia, tưởng có ruồi xuất hiện bâu má cũng không thèm đuổi. 
Thế mà khi tiếng hét tát nước nổi lên sau đợt chụp phủ đầu của một lượn sóng to bằng căn nhà lầu, ai nấy đều đứng dậy tát nước, tát như điên, tát hùng hục. 
Chẳng còn ai tị nạnh đau, yếu, mệt, xỉu; cũng chẳng có ai kêu ca trai, gái, bà già, lão ông. Tất cả với những phương tiện có sẵn trong tầm tay đều lăn xả vào một động tác : 
tát, tát và tát nước.
Ti buông tia nhìn mệt mỏi về phía hai chiếc tàu lạ. Khoảng cách giữa hai đối thủ không cân bằng sức lực đang dần thâu ngắn lại. Nhưng tài công của tàu Ti vẫn đang cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Ti để rơi tia nhìn của mình vào góc tàu: nơi có những người đàn bà, con gái đang cuống cuồng bôi thêm dầu, trét thêm mỡ vào những vị trí đã bị nước mưa, nước biển phụ nhau tẩy trần loang lổ.

Khoảng mười giờ hơn, khi mặt trời dần tung tăng vén mây đen xuất hiện xê xế đỉnh đầu. Khi những tia nắng sáng óng ánh, lung linh bắt đầu xiên xiên chiếu tung xuống đại dương bao la, lấp lánh ánh bạc, sưởi ấm và hong khô cho những người đã gần chết rét vì lạnh, chết sình thối vì gần chìm tàu, thì cũng là lúc hai chiếc tàu Thái đã cận sát lắm rồi.

Đứng đông nghẹt và lố nhố trên hai tàu, bọn người da đen đen, tóc quăn xoắn tít đó chỉ trỏ đám người trên tàu Ti. 
Một vài thằng hét to, cái thứ âm thanh nghe riu ríu y như là chim kêu. 
Hai ba thằng khác nhảy cỡn lên như mừng rỡ, một thằng giơ ra cái thau, chắc có cơm, về phía đám người bị săn đuổi. Hình như ông tài công của tụi Ti có máu liều, thay vì thuyên giảm hoặc dừng lại hẳn, ông ta vẫn giữ nguyên vận tốc của con tàu. Đám người xa lạ kia cũng đã đoán được ý định của cái lũ thân lừa ưa nặng này, cả hai chiếc tàu cồng kềnh cùng tăng thêm tốc độ, chạy lướt song song qua mặt tàu tỵ nạn. Cả hai chiếc chợt dừng lại ngay trước mặt của chiếc tàu nhỏ bé.

Thôi, đành đầu hàng vậy !
Tàu Ti tắt máy ngay lập tức trong tiếng khóc dấm dứt của vài người nào đó. Vài tiếng đọc kinh cùng phụ họa theo. Có thêm những tiếng lao sao trong cabine.
– Nhảy xuống dưới tụi bay. Mình cứ ngồi lì đây. Lát nữa chúng nó lên, chúng đánh dập mặt.
– Nhảy xuống.
Hai ba người trên cabine nhảy xuống; họ ngồi lẫn lộn trong khoang tàu với đám đàn bà con nít đang nín khe. Im lặng hoàn toàn trong giờ phút này. Không, vẫn có tiếng thút thít của một vài cô gái nào đó. Ti xốc cu Bi ngồi sát vào lòng. Tiếng cu Bi chợt khẽ thì thào:
-Cái gì vậy anh Ti ?
-Cướp !
Y như trong cine: dây thừng từ trên tàu cướp được quăng ngay cột neo của tàu Ti thật chính xác. 
Một chiếc từ từ cặp sát lại. Những Tấm thân trùng trục, bóng lộn ào ào nhảy qua. 
Hai ba thằng tóc quăn, nước da cháy đen vừa nắm dây thừng vừa bay qua tàu Ti với những tiếng hét hò và âm thanh của một con ác điểu, tay đứa nào cũng cầm Cả trời và Ti cũng như mọi người chung quanh đều đã hiểu rõ lá gan của anh chàng này. 
Sau cái hất tung của thằng cướp, mái tóc dài óng ngang vai đã rơi rụng tung tóe. 
Một cô gái hiện nguyên hình với nước da trắng xanh và cặp mắt thất thần. Theo phản xạ tự nhiên, cô gái giơ hai bàn tay lên, ôm chặt lấy mặt mình, khóc thút thít. Trong khi đó, cái thằng người xứ Thái – một nước nổi tiếng của châu Á với những mái chùa cong vút xuất hiện lền khênh khắp quốc gia – vẫn còn đang đứng cười, cười to, cười hô hố, và sau cùng nó hét lên. 
Những động tác đó đã “mồi chài”, lôi kéo thêm được sự chú ý của cả chục thằng người Thái khác. Một thằng, rồi hai thằng, bốn đứa, sau cùng là cả chục. 
Đứa nắm áo, đứa lôi chân, đứa xô đẩy. Cô gái kia khóc lóc và kêu la ầm ĩ, cuối cùng cô ta chửi.
– Trời ơi ! Buông tao ra ! Đồ khốn nạn ! Buông tao ra !
Mặc cho la hét, dãy dụa, chửi bới, những thằng cướp vẫn đưa cô gái lên cabine. Đám thanh niên nhìn nhau, ái ngại. Cái nhìn chịu đựng, chịu thua trước hoàn cảnh khá trớ trêu mà đứa nào cũng từng nghe nói trước khi chân được đặt lên con thuyền. Một rừng dao búa vẫn vây chung quanh. Một con dao dài, nhọn hoắc và sáng choang. Có đứa thủ cây búa nặng chình chịch, nhịp nhịp lắc lư. Vài thằng khác cầm mỏ lết loại lớn. Tiếng la, tiếng hét vang vang một góc trời. 
Ti nhìn theo một thằng với vẻ dữ dằn nhất bọn, tóc tai quăn xoắn xít dài tới cặp vú to lệ khệ trước ngực. Nó cầm một con dao dài khoảng nữa thước, đạp lên người này dẫm lên người khác. Luôn tay, nó gõ con dao dài khủng khiếp đó xuống be sườn sắt của tàu nghe chát chúa.
Hai miếng phên che nắng mưa cũng đã được hất tung xuống biển để lộ ra hoàn toàn tấm thân trần trụi của toàn thể con tàu tỵ nạn khốn khổ. 
Lại thêm nhiều tiếng la hét vang lên xen lẫn với tiếng hú mừng vui của loài chó sói săn mồi tru về đêm khi những tấm thân đầy dầu mỡ của các cô gái đã bị phơi bày dưới ánh nắng lung linh. Một vài cô gái đang thi nhau tế sống tụi quỷ biển luôn tay. Trong khi đó, từ chiếc tàu còn lại, bọn cướp vẫn liên tục phóng xuống ào ào chiếc ghe nhỏ bé.
Lâu lâu tàu Ti bị sóng biển dâng lên đập mạnh vào be sườn sắt của hai chiếc tàu cướp. 
Rắc … rắc … 
Nghe tiếng vỡ của ghe mình, trong lòng đám hành khách khốn nạn kia lại có thêm dịp rỉ rả một chút xíu nhỏ nhoi đau xót cho hoàn cảnh chung hiện tại. 
Chắc chỉ còn phép lạ mới cứu được đám người.
Mọi người đang trông chờ phép lạ !
Phép lạ dầu sao đi nữa cũng chưa xảy ra. Trong khi thằng cướp dữ dằn nhất bọn vẫn đang luôn miệng gào thét.
Hai “giống” người được phân chia rõ rệt chiến tuyến ngay lập tức trên tàu: 
thanh niên ngồi góc đầu tàu, 
đám còn lại ngồi phía cabine, bao gồm cả những cô gái giờ đây đã biến thành những đống dầu mỡ biết đi đứng.
Thay phiên nhau, hết thằng cướp này sang thằng cướp khác bóc lột đám thanh niên thật tận tình. 
Áo dài tay, ngắn tay, áo chemise, áo pull được cởi ra hết. 
Quần dài, quần tây, quần blue jean cởi ra luôn. 
Trong khi một đám đứng ngồi lô nhô lục lọi, khám xét đống quần áo bầy hầy, đám cướp còn lại tiến về phía thanh niên. 
Một thằng đến gần Ti, tay trái giơ ra táng thật mạnh lên mặt Ti. 
Nó hét lên, tay kia giựt bay cỗ tràng hạt má đã đeo cho Ti trước khi anh em rời khỏi nhà. 
Ti đang chờ đợi thêm những hình phạt kế tiếp sau cái tát điểm tâm đó thì thằng cướp đã xoay sang người ngồi bên cạnh Ti. 
Anh chàng này vẫn còn gan lì với cái áo màu xanh trên người phủ dài cả chiếc quần short trắng ; bạo hơn nữa, anh chàng vẫn còn lùm xùm một cái mũ lưỡi trai bao phủ trên đầu. 
Chỉ trong tích tắc, cái mũ trên đầu đã bị hất tung xuống sàn.

Cabine giờ này đã trống người. Những thằng người Thái lấy được đâu đó cái chiếu rách, phủ ngang cửa. Lại thêm vài cô gái nữa đang tiếp tục bị lôi kéo lên cửa cabine. Tiếng van xin rối rít, tiếng khóc, tiếng nấc, tiếng trì kéo của các cô gái xen lẫn tiếng kêu ríu rít, của những con ác điểu vẫn tiếp tục vang vang xen kẽ tiếng rạn nứt của tàu Ti sau mỗi lần va chạm vào tàu cướp. Một cô gái còn trẻ lắm, đang hét thật to trong khi hai thằng cướp, đứa nắm chặt tay, đứa kia ôm ghì đôi chân cô gái lại, hai thằng khác đang bê dần cô ta vào cabine.
– Cứu con với má ơi! Con chết mất!
– Cứu con Chúa ơi! Tha cho tôi đi các ông ơi!
Bà mẹ cô gái vẫn ngồi yên từ lúc bọn cướp kéo cô ta rời khỏi vòng tay của bà, nhưng khi nghe con ghào thét từng khúc nấc nghẹn như vậy, không chịu đựng hêm được nữa, bà ta nhào ngang qua đám người ngồi lẫn lộn chung quanh, đôi tay chỉ kịp nắm lấy gấu quần phất phơ của cô con gái.
Một ánh thép lóe lên, con dao bóng loáng đi một đường thật ngọt nơi bàn tay đang níu kéo. Máu chảy chan hòa trên đôi tay của từ mẫu; đôi cánh của gà mẹ đang giao chiến cùng bày ác điểu, cố gắng trong tuyệt vọng, bà ta đang cố gắng trì kéo lại phần thân thể đã từng được mang nặng đẻ đau và cưu mang trong bao nhiêu năm trường.

Nhưng muộn rồi ! Đầu lưỡi dao đã được phóng tới ngay yết hầu của bà mẹ khốn khổ. 

Ư ! Bà ta chỉ kịp phát ra một tiếng kêu khô khan, nghe thật rỗng. Dòng máu tươi lại chan hòa vung vãi khắp thân thể người từ mẫu. Cuối cùng, một thân người nặng nề đổ xuống, mặt úp xuống sàn tàu.
Hoạt cảnh diễn ra thật nhanh chóng, gọn gàng đến nỗi không ai có thể ngờ được. Một tên trong bọn người Thái chợt cuối xuống, bê cái thân xác còn nóng hổi đó lên cao, dòng máu nơi cổ họng vẫn còn phun ra có vòi!!! Nó hét lên vài tiếng rồi quay nhìn tất cả đám người đang co rút như chuột chết chung quanh; xí xa xí xồ vài tiếng, nó hất tung cái thân xác bất động đó xuống biển.

Vài giọt nước biển bắn lên, một vùng biển loang máu hồng nhấp nhô gợn sóng đang tan loãng dần theo những dấu vết khép kín chôn vùi muôn đời của màu nước đại dương xanh đậm đặc.
Một bé gái còn bé lắm, khoảng 13, 14 tuổi là cùng cũng đang được dẫn tới cabine. Bé không khóc nhưng mặt tái xanh. 
Tấm chiếu được lật lên phơi bày quang cảnh thực trước mặt mọi người.
Lần lượt thay phiên nhau, hết thằng này đến thằng người Thái khác nối tiếp nhau vào cabine.
Từng chiếc rồi từng chiếc – hai chiếc tàu rượt đuổi tụi Ti từ lúc đầu và bốn chiếc tàu Thái khác đã xuất hiện vào lúc nào Ti không rõ – đã dần dần biến mất để lại nơi tàu Ti cả một hoang tàn đổ nát vẫn còn nằm im lìm nơi vị trí cũ. 

Tất cả các can dầu đã được sáu chiếc tàu Thái chia nhau. Cả một phi nước dự trữ đã được đổ xô xuống tìm vàng. Cái chân vịt cũng đã được nẫng nhẹ ngay từ những giờ phút đầu tiên bởi bọn cướp.
Trời đã xế trưa, nắng đại dương vẫn còn gay gắt nóng bỏng in sâu đậm lên những mảng da thịt khô khan, nhăn nheo của lũ người dám coi thường sức mạnh tuyệt đối của đại dương.

Sự bình tĩnh đang được dần vãn hồi. Một ông lớn tuổi đang đứng nói với đám thanh niên.
– Ai còn khỏe, leo vô cabine săn sóc cho các cô gái. Cả các bà nữa. Tất cả chui vô, thay quần áo mới rồi mang họ ra đây đi. Ở trỏng ngộp hơi lắm.
Một người trung niên rồi thêm hai bà chui vào cabine. Trong vòng vài phút sau, mọi người dần dần chuyển tay nhau đặt các cô gái xuống đoạn giữa của lòng tàu mới được giải tỏa.
– Tránh chỗ bà con. Tránh chỗ giữa đó cho các cô này nằm nghỉ đi. Nè! Trong tàu có ai còn chanh, cam hay dầu gió gì đó, mang hết ra đây vắt cho người ta.
– Đây nè. Tôi còn cả một giỏ đây nè, cả chanh cả cam nữa.
– Tôi cũng còn đường nè. À ! Đây có lọ dầu gió.
Nhiều người trên tàu lăng xăng mang thứ này, thứ kia ra cho hai người đàn bà đang lo cứu tỉnh các cô gái.
Nguyễn Tam Giang

No comments:

Post a Comment