Cậu bé bán thuốc lá dạo ở VN trở thành
nhà khoa học tài giỏi ở Mỹ
Cậu bé bán thuốc lá dạo ở VN trở thành nhà khoa học tài giỏi ở Mỹ
Chi tiết
Chuyên mục: Truyện hay
Được đăng: 02 Tháng 5 2016
Cậu bé bán thuốc lá dạo ở VN trở thành nhà khoa học tài
giỏi ở Mỹ
Một nhà khoa học thành danh ở Mỹ với
nhiều công trình nghiên cứu và hằng trăm bài viết được đăng trên các tạp chí
khoa học quốc tế xuất thân từ một cậu bé bán thuốc lá dạo ở chợ Gò Vấp, Sài Gòn.
Câu chuyện của Giáo sư-Tiến sĩ Hóa học Trương Nguyện Thành hiện đang giảng dạy
tại trường đại học Utah, Hoa Kỳ, là niềm hãnh diện của người Việt trên trường
quốc tế và là tấm gương đáng khâm phục để giới trẻ Việt Nam noi theo.
Năm 11 tuổi, cậu bé Thành đã bắt đầu bươn chải, dãi dầu mưa nắng để kiếm tiền
phụ mẹ nuôi 9 anh chị em sau khi cha mình bị liệt bán thân. Ngày ngày, sau giờ
tan trường từ giữa trưa đến tận 9, 10 giờ đêm, cậu bé rong ruổi với thùng thuốc
lá trên vai đi bán dạo quanh bến xe lam chợ Gò Vấp. Năm 1976, khi Việt Nam mở
chiến dịch đưa cư dân ra các vùng kinh tế mới xa xôi, hẻo lánh, gia đình Thành
chuyển xuống Lái Thiêu xoay sở tậu được một miếng ruộng nhỏ và một cặp trâu. Ở
tuổi 15, Thành bỏ nghề bán thuốc lá dạo để chuyển sang đi cày thuê cuốc mướn.
Việc học của cậu bé bị cản trở và chi phối rất nhiều bởi công cuộc mưu sinh vất
vả hằng ngày, nhưng ý chí quyết tâm theo đuổi con đường học vấn để đổi đời đã
vun đúc trong lòng cậu bé từ rất sớm.
Hình minh họa
Tiến sĩ Thành chia sẻ:
“Tôi có tư duy thích học, những lúc rảnh rỗi, tôi thường lấy sách đọc. Chỉ
có môn toán là tôi học được vì không đòi hỏi tập trung nhiều. Cứ rảnh là tôi
ngó qua một cái rồi để cái đầu tôi làm việc. Tôi được sự dạy dỗ của ông nội và
ba tôi. Họ thường khuyên rằng học vấn là con đường ngắn nhất để đưa một người
không có gì tới thành công.”
Tới năm học lớp 12, con đường học vấn của cậu bé nghèo, lam lũ bắt đầu rẽ bước
ngoặt, xuất phát từ một đáp án dí dỏm của Thành trước câu hỏi của thầy đố các học
sinh giỏi. Ấn tượng trước sự thông minh của Thành, người thầy đã soạn đưa cho cậu
bé một số sách để tham khảo.
Giáo sư Trương Nguyện Thành kể lại:
“Năm 1979, Việt Nam lần đầu tiên tổ chức kỳ thi toán toàn quốc. Thầy tôi có
đem mười mấy cuốn sách cho tôi mượn, bảo tôi đọc cho biết rồi tới dự lớp thầy dạy
cho các học sinh giỏi dự thi toán. Tôi rất cảm động trước nghĩa cử này. Mỗi tối
sau giờ làm ruộng, tôi đốt đèn dầu đọc sách từ 9 giờ tới 12 giờ đêm. Thời điểm
đó, ở Việt Nam, lý lịch là vấn đề khá quan trọng. Lý lịch tôi tương đối xấu nên
cô hiệu trưởng không cho tôi đi thi học sinh giỏi toán. Ông thầy lén đưa tôi đi
theo đội tuyển, may quá tôi thi đậu. Tỉnh Bình Dương lúc đó chọn khoảng 30-40
em học sinh giỏi toán lên trên tỉnh học chuyên toán trong 3 tháng. Sau 3 tháng,
họ tuyển lại lấy 5 em. Tôi cũng may mắn lọt vào trong 5 em đó. Cũng vì thế, ba
tôi nhận ra rằng tôi có tiềm năng. Từ lúc đó, ông khuyên tôi nên nghỉ đừng đi
cày thêm mà tập trung học. Và từ đó, ông tìm cách cho tôi ra nước ngoài.”
19 tuổi, sau khi thi đậu vào đại học
Bách Khoa, chàng thanh niên Trương Nguyện Thành vượt biên sang Mỹ. Sau 1 năm ở
trung học với những khó khăn bước đầu về ngôn ngữ, anh từ giã gia đình bảo trợ
người Mỹ để bắt đầu cuộc sống tự lập ngay từ năm thứ nhất đại học. Để trang trải
sinh hoạt phí trong thời đèn sách, phần đông các bạn trẻ ở đây thường phụ việc ở
nhà hàng, tiệm giặt ủi, hay đi giao báo. Riêng trường hợp của Thành, anh tìm đến
một người thầy và xin được theo chân làm việc trong phòng thí nghiệm để bắt đầu
công việc nghiên cứu ngay từ năm đầu đại học, một công việc thường bắt đầu ở bậc
cao học. Số tiền kiếm được đủ trang trải các khoản chi phí hết sức tiết kiệm hằng
ngày. Còn học phí của anh chủ yếu nhờ các khoản vay từ nguồn quỹ dành cho sinh
viên và các phần học bổng của chính phủ. Sau 4 năm đại học, anh ra trường với bằng
cử nhân hóa học cùng với 4 văn bằng phụ về lý, toán, công nghệ thông tin, và thống
kê.
Tốt nghiệp đại học, anh đi thẳng vào chương trình tiến sĩ. Trong thời gian
nghiên cứu hậu tiến sĩ, anh dành được học bổng của Qũy Khoa học Quốc gia dành
cho các tiến sĩ trẻ có tiềm năng vì lúc tốt nghiệp tiến sĩ, anh đã có 16 bài
nghiên cứu trong khi trung bình một tiến sĩ khi ra trường xuất bản chừng 4-5
bài nghiên cứu. Năm 1992, anh về làm Giáo sư hóa cho trường đại học Utah. Một
năm sau, anh được chọn là 1 trong những nhà khoa học trẻ nhiều triển vọng của
Hoa Kỳ, với giải thưởng 500 ngàn đô la cho công tác nghiên cứu. Năm 2002, anh
được cấp bằng Giáo sư Cao cấp, tức bậc cao nhất trong 3 cấp Giáo sư của Mỹ.
Những yếu tố nào giúp một cậu bé lam lũ, nghèo khó từng bán thuốc lá dạo,
cày thuê cuốc mướn ở đáy xã hội Việt Nam lột xác, đổi đời thành một nhà khoa học
danh tiếng tại Mỹ?
Giáo sư-Tiến sĩ Trương Nguyện Thành cho biết:
“Thứ nhất, người đó có tiềm năng trời phú. Thứ hai, có
môi trường giúp họ phát triển. Thứ ba, người đó có nhận thức được rằng mình có
cơ hội đó hay không.
Tiềm năng chỉ là khả năng, muốn đạt được thành công đòi hỏi phải có môi trường
để phát triển. Môi trường không cho phép người đó phát triển, thì cũng không
làm được. Điển hình là người Việt ở Mỹ hay ở nước ngoài thành công rất cao, thế
nhưng tại sao ngay tại Việt Nam không có những ngôi sao như vậy?
Khi tôi bước chân vào trung học ở Mỹ, có một cậu vượt biên cũng giống trường
hợp như tôi, đi một mình, được một gia đình Mỹ bảo lãnh. Cậu ta cũng ở gần nhà
tôi. Khi tới Mỹ, tôi và cậu ấy có cùng một cơ hội như nhau. Tôi cố gắng hơn,
tôi vào đại học. Còn cậu ta làm việc cho một hãng gà Tây, kiếm tiền liền. Một
năm sau, tôi về lại làng thăm ba mẹ nuôi và ghé thăm thằng bạn. Công việc nó
làm chỉ đứng móc ruột gà Tây thôi, chờ con gà chạy qua, đưa tay vào móc ruột gà
ra. Nó khoe với tôi nó có được chiếc xe hơi. Còn tôi lúc đó vẫn chưa có gì. Sau
4 năm đại học, tôi trở về, anh bạn vẫn còn móc ruột gà Tây. Anh đã có được một
căn hộ, có TV lớn, dàn máy xịn, xe hơi sports. Còn tôi vẫn chỉ một thùng sách
quèn. Sau 5, 6 năm sau, tôi trở về, cậu bạn vẫn còn làm chỗ cũ nhưng cho biết
phải đổi nghề vì đau nhức xương khớp tay do làm việc ở phòng lạnh. Lúc đó, tôi
sắp ra tiến sĩ. Đó là cái điều kiện thứ 3 mà tôi muốn nói: người có tiềm năng,
có môi trường, mà không nhận thức được cơ hội của mình và quyết tâm đạt được cơ
hội đó. Thật sự, tôi không có xe hơi, không có bạn gái, không có tình phí, ở nội
trú, ăn mì gói. Cho nên, chi phí tôi rất ít. Tôi làm việc trong phòng nghiên cứu
chỉ đủ sống. Tôi ra đại học trong túi chỉ có 200 đô la, nợ nhà nước khoảng 15
ngàn đô la (mỗi năm khoảng 3-4 ngàn tiền học phí cộng với tiền phụ thêm để sống),
cùng một thùng sách và một giỏ quần áo cũ.”
Thành công ở xứ người, Giáo sư Thành
trở lại Việt Nam, giúp thành lập Viện Khoa học Công nghệ Tính toán TP.HCM bắt đầu
đi vào hoạt động từ năm 2009. Vừa tiếp tục giảng dạy tại trường đại học Utah ở
Mỹ, vừa giúp điều hành Viện nghiên cứu tại Việt Nam, Viện trưởng Trương Nguyện
Thành nói về công việc của mình:
“Điều khiển một viện nghiên cứu từ xa rất khó. Cho nên, có một viện trưởng
tại Việt Nam chuyên lo các vấn đề hằng ngày như làm việc với chính phủ, hợp đồng,
hay mướn người. Còn tôi phụ trách chiến lược phát triển về khoa học, kêu gọi những
người khác về giúp phát triển.”
Ngoài ra, cá nhân ông còn nhận bảo trợ cho các sinh viên giỏi từ Việt Nam
sang Mỹ du học bằng chính nguồn quỹ nghiên cứu của ông. Đích thân Giáo sư Thành
đứng ra phỏng vấn tuyển chọn người tài, và từ năm 2001 tới nay, ông đã tài trợ
cho trên dưới 20 sinh viên Việt Nam sang Mỹ học tập, nghiên cứu. Trong số này
có nhiều người đã trở về giúp ông phát triển Viện nghiên cứu tại Việt Nam.
Tiến sĩ Trương Nguyện Thành tâm sự:
“Thời còn đi cày mướn, lời nguyền của tôi là nếu tôi thành công, tôi sẽ đem
cơ hội đó cho lại những người khác. Đó là tâm nguyện của tôi lúc còn ở đáy xã hội
Việt Nam. Tôi thường nói chuyện với học trò của tôi khi họ tới cảm ơn tôi đã
cho họ cơ hội. Tôi bảo họ không cần cảm ơn tôi. Điều họ có thể trả ơn tôi là
đem cơ hội đó cho một vài người khác. Chính vì vậy, một số đệ tử của tôi về
lại Việt Nam, giúp tôi lập Viện. Tôi gieo những hạt giống và từ đó sẽ nhân
thành những hạt giống khác. Một con én không làm nên nổi mùa xuân. Tôi chỉ là
người mở đường. Những người khác bước chân theo, làm cho con đường rộng ra, nhẵn
thêm, dễ đi hơn.”
Giáo sư Thành nói ai cũng mơ ước thành công, nhưng chỉ có những người chịu
khó nỗ lực mới tới được đích đến:
“Tôi chỉ có một lời nhắn nhủ với các sinh viên ở Việt Nam rằng trên đời cái
gì cũng có giá phải trả. Nếu muốn thành công, phải chấp nhận trả cái giá đó.
Thành công là một con đường đi chứ không phải là một điểm đích. Tôi không nói tôi đã thành
đạt điều gì, chỉ là một con đường mà khi quay lại tôi thấy tôi đã đi được rất
xa rồi.”
Con đường thành công của Giáo sư -Tiến sĩ Trương Nguyện Thành trải qua bao
nhiêu năm gian nan, thử thách. Cậu bé bần cùng, lam lũ ở Việt Nam qua đến Mỹ cũng
đã nếm trải bao nhiêu những thiếu thốn, khó nhọc để có được vị trí đáng nể như
ngày hôm nay. Đó là nhờ sự quyết tâm vượt khó vươn lên, sẵn sàng trả giá cho
con đường đã chọn.
No comments:
Post a Comment