Hậu trách nhân...
dimanche 28 avril 2013
Hậu trách nhân...Nguồn: blog Văn Công Hùng.
Kính mời quý anh chị đọc một bài xã hội.
Hậu trách nhân...
Có thể nói bây giờ, đi đến chân trời góc bể nào cũng gặp
người Việt. Chả bù cho ngày xưa, mới cách đây hơn trăm năm, sau hàng năm trời lặn
lội, Nguyễn Trường Tộ đến được nước Pháp rồi về suýt bị chém đầu vì dám kính cẩn
bẩm với vua rằng ở bển người ta đi xe hai bánh không ngã và đèn thì thắp lộn
ngược…
Người Việt ra ngoài làm ăn, thăm thú… là một sự đổi đời rất lớn đối với cư
dân của một đất nước lấy lũy tre làng làm biên giới từ ngàn đời nay. Nó khẳng định
sức mạnh, vị thế của người Việt, nhưng đồng thời cũng đi kèm những hệ lụy…
Không ai trong chúng ta có thể chấp nhận việc ra nước ngoài thấy người Việt
bị kỳ thị. Nhiều người ra nước ngoài đã chụp những bức ảnh rất đau lòng, nhẹ nhất
là “nhắc”: Không lấy thừa thức ăn- chỉ bằng
tiếng Việt- thì đương nhiên dành cho người Việt. Nặng hơn thì như vừa rồi một nhà hàng ở Trung Quốc tuyên
bố không phục vụ người Việt và… chó thì là quá xúc phạm.
Chưa hết, đến ngay trong nước, chính người Việt cũng kỳ thị người Việt mà một
chủ nhà hàng ở Phan Thiết và mới nhất là một cửa hàng ở phố cổ Hà Nội là ví dụ
nhỡn tiền.
Họ không phục vụ người Việt chỉ bởi
người Việt… ăn cắp. Đau đớn thay, cái việc rất phản nhân văn, phản đạo lý ấy,
thực ra, về mặt nào đấy, nó cũng… có một tí lý.
Năm nào đó, ở Sigapore người ta đã bắt cả một nhóm trộm cắp
sang trọng người Việt. Nhóm này bay sang Singapore như cơm bữa, vào các siêu thị
và… lấy cắp hàng mang về Việt Nam bán.
Cũng năm nào đó, một nữ giám đốc doanh
nghiệp lớn, lương hàng trăm triệu một tháng, thế mà vào một cửa hàng miễn thuế
nước ngoài cũng.. cầm nhầm một loại mỹ phẩm, tất nhiên là bị phát hiện. Rồi cũng
năm nào đó, một người rất nổi tiếng, con một gia đình đầy máu mặt, thế mà cũng…
lận trong người một cái áo không phải của mình khi vào một shop hàng hiệu ở một
nước Châu Âu. Ồn ĩ một thời gian rồi… im lặng.
Nhưng nó không im lặng trong ký ức của các nước đã được đón người Việt, đã xảy
ra những việc tương tự như trên.
Tôi cũng vài lần đi nước ngoài. Gặp rất nhiều người Việt đi du lịch. Phải
nói rằng việc người Việt đi du lịch nước ngoài rất nhiều chứng tỏ dân ta đang
giàu lên, sành điệu hơn, nhu cầu hưởng thụ lớn hơn. Nhưng mặt khác nó cũng chứng
tỏ ngành du lịch Việt Nam thua trên chính sân nhà. Ở nhiều nước mà người Việt
Nam sang nhiều họ có cả những khu phố, những dãy cửa hàng phục vụ người Việt,
dùng chính người Việt… chém người Việt. Thế mới thấy họ giỏi.
Trở lại việc gặp người Việt ở nước ngoài.
Lên máy bay là đã thấy không khí rất… Việt. Thì cứ gọi là náo loạn máy bay:
Nói rất to, gọi nhau í ới, đổi chỗ loạn xạ, bình phẩm râm ran, đi lại nhốn
nháo, bấm nút gọi tiếp viên liên tục, dù có khi chỉ để… đùa một câu hoặc hỏi những
câu rất vô lý... gặp các đoàn tour du lịch đội mũ đồng phục đi theo cờ thì còn ối
chuyện để cười. Của đáng tội, rất nhiều người đang một nắng hai sương, uỵch
phát có suất gì đấy, hoặc là được đền bù đất, hoặc là được con bao… thế là xuất
ngoại, mang nguyên theo cái nửa chân chất nửa ma mãnh của anh nông dân ra nước
ngoài. Ngay ở trong nước kia thôi, thích đâu vất rác đấy, bạ đâu khạc đấy, tiện
đâu... tè đấy
(còn vào toilet tè thì nam
không bao giờ chịu nhấc cái nắp giữa lên, tôi cá 10 ông thì đến 9 ông để thế đứng
tè vào, sau đấy ai ngồi thì người ấy chịu)…
chướng tai gai mắt
khắp hang cùng ngõ hẻm có cai được đâu. Hay cái đoạn đi xe ngoài đường mà không
được bóp còi là khó chịu lắm rồi. Ô tô xe máy sắm ra cái còi để bóp, thế mà
không được bóp, xe cứ nối nhau chạy câm lặng như cua bò, tức chết đi được.
Mà chả cứ nông dân, tôi chứng kiến rất nhiều cuộc ăn buffet mà xấu hổ. Có mấy
nguyên tắc ăn buffet, một là ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, hai là lấy xong nhường
chỗ cho người khác lấy...
Đây các bác người Việt ta, rất nhiều com lê cà vạt, rất
nhiều giày đen áo trắng- tức là tầng lớp trên của xã hội- hoặc là đứng ngay tại
bàn bốc ăn, chen chúc như… xin ấn đền Trần, hoặc là khuân từng đĩa tú ụ về bàn,
hể hả như thu chiến lợi phẩm, và ăn không hết vất đầy ra đấy trong con mắt ngạc
nhiên của người khác.
Có được nhắc thì nói rất ngang: Nó tính tiền hết trong ấy rồi.
Thế nên để tránh xấu hổ, nhiều hướng dẫn viên phải phổ biến
rất kỹ, rằng là các bác ăn bao nhiêu thì lấy chừng ấy, hết lại lấy tiếp, vừa ăn
được nhiều món, vừa được đi lại cho… nhẹ bụng để ăn tiếp.
Có hướng dẫn viên còn… dọa:
nếu lấy nhiều mà ăn không hết sẽ bị… phạt. Nên có lần tôi đi với mấy bác nhà
văn lớn tuổi, các bác bảo có 4 điều khiến các bác luôn căng thẳng, ấy là lấy thức
ăn nhiều (khi ăn buffet) sợ bị… phạt, tính tỉ giá tiền lúc mua sắm, đi tàu điện
ngầm và tìm phòng ở khách sạn…
Có lần một anh bạn tôi là giảng viên của một trường đại học ở Hà Nội sang
Lào dạy, nửa đêm anh phải từ Viên Chăn điện cho tôi phàn nàn rằng văn hóa rượu
của Việt Nam đã tràn sang Lào. Tôi đã sang Lào nên biết, đấy là đất nước của tĩnh
lặng và nhu mì. Hầu như rất ít người uống rượu ồn ào say xỉn như ta. Thế mà hôm
ấy tập đoàn nổi tiếng H.A khánh thành cái sân vận động giúp Lào thì phải, xong
các bố kéo nhau uống rượu.
Cái cách uống rượu
chỉ ở Việt Nam mới có là hàng chục người đứng lên chụm lại rồi đếm một hai ba
zdo đến mấy lần rất to làm kinh thiên động địa hàng xóm được mang ra phơi bày ở
đây.
Anh bạn kia nói xấu hổ không chịu được. Toàn bộ sinh viên
trong ký túc xá đại học quốc gia Lào nhao hết ra sảnh để… chiêm ngưỡng. Mà đúng
là không biết từ đâu các bạn trẻ bây giờ có cái kiểu uống một hai ba dzo lạ kỳ
như thế. Không phải tự phát mà nó hình như trong các cuộc liên hoan có tổ chức
hẳn hoi?
Cái tư tưởng mua mâm thì đâm cho thủng hiện rất rõ khi
dân Việt ta vào khách sạn, vậy nên rất nhiều bi hài đã xảy ra. Với quan niệm
tao đã thuê thì nó là của tao, có ông ngồi táy máy cả buổi nghiên cứu bật tắt tất
cả các loại công tắc, cho đến nửa đêm thì phát hiện còn một cái đèn tranh chưa
bật, thế là reo lên bật bằng hết.
Dùng bàn ủi cá nhân cắm vào phích mà ở đấy nó đã tính rất kỹ để anh không
thể dùng bàn ủi, thế là phụt, cháy cầu chì. Tiền đền cầu chì quá tiền keo kiệt
thuê người ủi. Không biết chữ nên không phân biệt được loại nào miễn phí loại
nào trả tiền trong phòng tắm, cứ xé ra xài vô tội vạ đến lúc nó tính tiền cho mặt
méo như quai bị. Có anh đi Thái, khách sạn để bao cao su loại xịn ở tủ đầu giường.
Anh này không dùng nhưng… thủ mang về. Lúc xuống trả phòng, nhân viên khách sạn
tính tiền, mọi người đi cùng mới trố mắt: xài gì nhiều dữ vậy cha? Anh này vội
lục va ly tìm gói bao cao su… trả lại.
Lại còn cái nạn… mì tôm. Đồn nhau ra nước ngoài thì phải mang mì tôm. Mà khổ,
đi học hay công tác dài hạn không nói, đây đi du lịch theo tour, nó lo từ A đến
Z, no kềnh no càng, nhưng đã mang rồi thì phải ăn. Thế là lọ mọ như cú suốt
đêm, phân công nhau người thì ăn cắp tô, người thì giấu thìa… tối về xì xụp
chan chan húp húp…
Tôi có dự một cuộc mì tôm như thế. Lần ấy chúng tôi đi
Malaixia, đến khu du lịch Genting và ở khách sạn 11.000 phòng. Khách sạn tất
nhiên là rất xịn, nó tính toán chi li để không thừa và cũng không thiếu cái gì
phục vụ khách. Tất nhiên là không có khoản… mì tôm. Nhưng quân ta thì cứ phải
là mì tôm. Thế là mấy ông lọ mọ run rẩy (vì sợ lạc giữa cái trận đồ bát quái
11.000 phòng) lần mò đi xuống nhà hàng mượn tô và thìa. Không có, thế là lấy trộm
ly giấy và ống hút. Về làm mì trong ly giấy rồi lấy ống hút nhựa ấy thay… đũa.
Nhễ nhã ăn quá thợ cày thợ
hồ thế mà ông nào ông nấy hể hả như là vừa được… trả thù dân tộc. Ngay một số
chủ khách sạn ở mấy thành phố du lịch nước ta mà tôi quen, họ cũng bảo phục vụ
khách Tây sướng hơn, bởi Tây nó biết điều hơn. Người Việt đã vào là hành đủ thứ,
từ sáng sớm đến đêm khuya, lúc nào cũng gọi được, có khi chỉ là những việc rất
sơ đẳng, rất ngẫu hứng và hoạnh họe với tâm lý ông chủ.
Cũng mới đây tôi chứng kiến mấy người vào nhà hàng kêu một
con nhím, hẹn là đánh tiết canh và hấp. Nhân viên mang xuống bếp cắt tiết rồi
làm dưới ấy thế là bị quát ầm lên, bảo là tao hẹn mang lên cắt tiết tại bàn mà.
Và cương quyết từ chối không ăn dù nhân viên nói hết lời, xin lỗi hết
lời. Không biết tự bao giờ cái tâm lý không tin nhau, tâm lý ông chủ bắt nạt
nhau khi mình có tiền nó khiến con người đổ đốn ra thế. Tôi biết hôm ấy cu nhân
viên kia phải bỏ tiền ra đền con nhím khách hàng kêu mà không ăn kia. Sau đấy
tôi thấy mấy ông ấy gọi rau và cơm và lặng lẽ cúi đầu ăn rất gượng gạo. Cái tâm
lý mua mâm thì đâm cho thủng của người Việt nó cứ hừng hực ở mọi nơi mọi chỗ như
thế…
Đang viết bài này thì có ông bạn vào chơi, ông này kể làm cùng chỗ với một
quan chức hàm tỉnh, tay này có tính rất lạ là… tham. Suốt đời đi nhậu không bao
giờ rút ví, nhưng cứ gần hết tiệc thì kêu thêm chai Chivas, rót ra nửa ly uống
tại chỗ xong rồi… xách về. Chưa hết, tiện thể kêu thêm vài gói thuốc…
Rất nhiều người Việt có lòng tự trọng đi ra nước ngoài về phải viết báo mà
kêu lên rằng, họ rất xấu hổ, đau đớn, thậm chí thấy nhục khi gặp đồng bào mình
cứ hồn nhiên mang vác thứ văn hóa kỳ lạ của riêng họ mà xuất ngoại. Thế nên,
trách người một, về việc kỳ thị người Việt, thì ta cũng nên nhìn lại mình,
trách mình hai, về những gì mà mình mang ra phô với thế giới…
Nguồn: blog Văn Công Hùng
Publié par Anonyme à dimanche, avril 28, 2013