BÀI HỌC LỊCH
SỬ
14 July 2018
BÀI HỌC LỊCH SỬ
Kate Nguyen
July 7 at 6:47 PM
Mình đã từng
nghe nhiều người nói rằng, thôi thì cứ để Việt Nam trở thành một tỉnh của Trung
Quốc đi, như thế lại hay. Chúng ta không cần đợi lâu đâu, vì cứ tình hình như
hiện tại, thì việc nước ta trở thành thuộc địa kiểu mới của Trung Quốc đã nhìn
thấy rồi.
Quan sát thực tế, rõ ràng 'bóng
dáng' của người Trung Quốc đang ngang dọc khắp nơi trên đất nước ta, từ
thành thị, đến nông thôn, từ đường sá, công trình xây dựng, nhà máy, đến đất
đai, các sản phẩm nông nghiệp, thực phẩm.... Tệ ở chỗ là, họ tùy thích mang đến
những thứ gì họ muốn, những thứ có thể đầu độc chúng ta chết dần vì bệnh tật,
vì ô nhiễm.
Nhưng tệ hơn thế là chúng ta bằng
lòng để họ thích làm gì thì làm. Tại sao nói chúng ta bằng lòng ư? Chúng ta hiện
đang là nước có chủ quyền, nếu cần, chúng ta có thể từ chối thẳng thừng, đuổi
thẳng cổ những ai đến đất chúng ta làm bậy! Nhưng không! Chúng ta im lặng, kệ
thôi, vì chúng ta nghĩ việc đó đã có ai đó lo cho mình rồi. Mà cũng phải, ai đó
lo là đúng, vì đó là nhiệm vụ của họ, vì ta thuê họ làm đại diện cho mình để lo
việc đại sự quốc gia.
Tiếc rằng, giờ
ai đó thì lại nói, do dân ta kém hiểu biết, trình độ dân trí thấp, nên một số
thì nhẹ dạ cả tin bị dân Trung Quốc lừa, số khác xấu hơn thì 'câu kết' với người
Trung Quốc gây hậu quả nghiêm trọng. Chúng ta kệ thôi nhỉ, cứ hưởng thụ những
ngày tháng tươi đẹp đã, vì đời là bây nhiêu đâu.
Tham khảo bài viết sau của
tác giả Đỗ Ngà:
BÀI HỌC LỊCH SỬ
Champa và Đại Việt là 2 nước
láng giềng. Đại Việt thì lúc nào cũng lăm le chiếm lấy Champa bằng nhiều cách,
kể cả gả công chúa cho vua Champa đổi đất. Ranh giới giữa Champa và Đại Việt bị
dịch chuyển dần về phía nam và Champa mất nước. Từng triều đại là mỗi cách lấn
chiếm, có thể kể ra các cột mốc sau:
a/ Trước năm 1069 ranh giới là dãy Hoành Sơn, là ranh giới Quảng Bình - Hà Tĩnh
ngày nay. Năm 1069 vua Lý Thánh Tông của Đại Việt đánh bại vua Chăm - Chế Củ.
Thế là Đại Việt mở rộng lãnh thổ đến Quảng Trị. Đường ranh giới được dời về
sông Thạch Hãn.
b/ Năm 1306 vua Trần gả Huyền Trân Công chúa cho vua Chăm Chế Mân, đổi lại vua
Chăm giao cho Đại Việt vùng đất từ phía nam sông Thạch Hãn đến đèo Hải Vân. Thế
là biên giới được dời về đây.
c/ Năm 1402 Hồ Quý Ly tấn công Champa và lấy thêm từ đèo Hải Vân đến đèo Bình
Đê, ranh giới giữa Bình Định và Quảng Ngãi ngày nay. Lúc này giờ biên giới đã tiến
rất gần đến kinh đô Đồ Bàn của vương quốc Champa, thuộc Bình Định ngày nay.
d/ Năm 1471 vua Lê Thánh Tông đánh chiếm thủ đô Đồ Bàn và mở rộng lãnh thổ đến
đèo Cù Mông ranh giới giữa Bình Định và Phú Yên ngày nay. Thế là đường biên giới
lại dời.
e/ Năm 1597 chúa Nguyễn Hoàng cho đánh chiếm phía nam đèo Cù Mông, và đến 1611
chúa Nguyễn đã mở rộng lãnh thổ đến đèo Cả, ranh giới giữa Phú Yên và Khánh Hòa
ngày Nay.
f/ Năm 1653 chúa Nguyễn Phúc Chu đánh vào Champa và mở rộng bờ cõi đại Việt đến
hết Khánh Hòa. Và năm 1692 chúa Nguyễn cho Nguyễn Hữu Cảnh lấy đến Bình Thuận.
Và kết thúc vương quốc Champa.
Qua lịch sử
vương quốc Champa ta thấy gì? Đấy là sự hòa thuận giữa 2 quốc gia láng giềng chỉ
là tạm thời. Phía mạnh luôn truyền đời ấp ủ tham vọng xâm lấn bờ cõi phía yếu
hơn. Từ có có những cuộc sáp nhập nhỏ làm một phía mở rộng dần và một phía teo
dần. Rồi cũng có những cuộc thôn tính lớn dẫn đến khai tử một quốc gia. Đừng để
mất nước, nếu mất nước thì mình sẽ như con cá trên thớt, số phận mình do bên thắng
cuộc quyết. Với lịch sử đánh nhau hàng ngàn năm, nếu không diệt phía chiến bại
thì ngay trong lòng quốc gia chiến thắng sẽ muôn đời bất ổn. Vì thế khi thua trận,
không đơn giản là mất chủ quyền, còn những mưu toan của quân chiến thắng mới
đáng nói.
Trên thế giới, những quốc
gia có lịch sử đánh nhau lâu đời thì chuyện thanh trừng sắc tộc khi thôn tính
xong kẻ thù là điều khó tránh khỏi. Trung Hoa - Việt Nam hay Việt Nam - Champa
cũng vậy thôi. Cũng là láng giềng đánh nhau hết
thế hệ này đến thế hệ khác. Kết quả Champa đã bị khai tử bởi Đại Việt và dân tộc
Chăm bị diệt gần hết.
Ngày nay dân số của người
Chăm tại Ninh Thuận - Bình Thuận còn chỉ vỏn vẹn 98.000 người. Còn lại họ tản
mác khắp thế giới khoảng 300.000 người nữa. Như vậy câu hỏi đặt ra là, đằng sau
những lần thất thủ phải mất lãnh thổ thì kèm theo đó là gì?
Tại sao dân tộc Chăm từng là một quốc gia trải rộng hết dải
đất miền Trung, có lần họ đem quân đánh ra Thăng Long, nhưng sao nay họ biến
đâu mất hết vậy? Điều đó chứng tỏ sau những trận chiến lấy bờ cõi, phải có những
cuộc thanh trừng sắc tộc dai dẳng và kéo dài mới diệt gần hết một nòi giống một
dân tộc như thế. Những cuộc thanh trừng này lịch sử đã không ghi lại nhưng chắc
chắn nó có xảy ra. Đấy là cái khủng khiếp của kẻ thua cuộc phải gánh lấy.
Nhìn lại lịch sử các nước
láng giềng Trung Hoa, thì cũng đã có quốc gia bị Trung Hoa khai tử, và dân tộc
của họ đã phải tản mác khắp nơi mà giờ cũng chỉ làm thân phận dân tộc thiểu số.
- Vương quốc Đại Lý nằm phía Tây Bắc Đại Việt đã bị nhà
Nguyên tiêu diệt và họ mất nước từ đó. Bây giờ tộc người Thái phía bắc Việt Nam
chính là con cháu dân Đại Lý khi xưa. Họ phải tản mác khắp Đông Năm Á sống như
một tộc thiểu số và quên hẳn cội nguồn của họ. Từ một quốc gia rộng lớn gồm tỉnh
Vân Nam - Trung Quốc, một phần lãnh thổ tây bắc Việt Nam, một phần bắc Myanmar,
phần bắc Lào nhưng nay là đất của người Hán. Người Thái và người Chăm số phận
chẳng khác nhau mấy.
Nay trong suy
nghĩ không ít người, đã cho rằng Việt Nam là 1 tỉnh của Trung Hoa sẽ có lợi vì
dân Việt Nam sẽ được hưởng những quyền lợi như người Hán.
Không đâu, đừng có tin ngây
thơ như vậy. Việc các bang trong Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ đứng chung trong một nhà
nước liên bang hoàn toàn khác với trường hợp Việt Nam bị thôn tính bởi Trung
Hoa, vì sao?
Để giải thích, tôi xin đi
vào bản chất của nhà nước liên bang trong một thể chế tự do dân chủ. Trong nhà
nước liên bang thì vai trò các bang là đồng làm chủ nhà nước liên bang. Nhà nước
liên bang tựa công ty cổ phần, chính quyền bang tựa các cổ đông. Trong cơ cấu tổ
chức này, nó luôn đảm bảo sự công bằng giữa các bang. Bất cứ người dân của bang
nào cũng đều có quyền ứng cử tổng thống. Và bang nào cũng có 2 thượng nghị sĩ đại
diện cho chính quyền bang, bang nào cũng có nhiều dân biểu đại diện cho nhân
dân bang đó trong quốc hội liên bang. Chính vì ai là bang thành viên Hợp Chúng
Quốc thì được làm chủ một phần chính quyền liên bang nên Porto Rico mới muốn trở
thành bang thứ 51 của Hoa Kỳ. Làm một bang của Hoa Kỳ nghĩa là có tiếng nói
trong chính quyền liên bang, là một trong các ông chủ của chính quyền liên bang
thì ai mà không thích? Như vậy làm một tiểu bang của Mỹ không hề vong quốc, và
cũng không hề bị tiêu diệt nòi giống, mà là được đứng chung cùng bang khác để
hưởng sự thịnh vượng chung của một Hoa Kỳ giàu mạnh.
Nhà nước độc tài phương đông
không bao giờ chịu đứng chung một cách dân chủ với nước khác. Mà đặc biệt, nước
lớn bao giờ cũng mặc định mình mới là chủ của nó.
Khi chưa chiếm
Đại Việt, các hoàng đế Trung Hoa còn mặc định Đại Việt phải sang triều cống. Tức
là trong mắt của các hoàng đế Trung Hoa, Đại Việt là thứ mọi rợ cho nên họ gọi
ta là tộc man di.
Nếu Trung Hoa chiếm Việt Nam
thì số phận dân Việt sẽ bị diệt vong như dân tộc Chăm đã từng chịu dưới bàn tay
Đại Việt. Cũng tựa như 800 năm trước,Trung Hoa đã thâu tóm Đại Lý. Giờ đây đất
nước Đại Lý cũ (tức tỉnh Vân Nam ngày nay) cũng sẽ là nơi người Hán ở, còn người
chủ thực sự của Đại Lý hoặc bị tiêu diệt hoặc phải tản mác khắp nơi tránh sự
thanh trừng sắc tộc. Đó là bài học lịch sử, thực ra chúng ta mất nước thì nòi
giống cũng sẽ bị diệt vong bởi bàn tay Tàu. Ngày nay vị trí chủ tịch Trung Quốc
ngang bằng với hoàng đế Trung Hoa trước đây. Vì vậy nếu Việt Nam bị Tàu thôn
tính, Việt Nam sẽ bị diệt vong. Nếu con người nhận thức sai lầm về mối nguy thì
sẽ mất mạng, nếu dân tộc nhận thức không đúng mối nguy thì dân tộc đó sẽ bị diệt
vong.
Ngày xưa
Champa nhượng đất cho Đại Việt nhiều lần và cuối cùng bị diệt vong. Ngày nay CS
cũng đang nhượng đất cho Trung Cộng và co cụm dần.
Thấy 2 hình ảnh hao hao. Dân
Việt không thể lùi mãi trước Tàu. Vì vậy không kéo đổ CS thì đất nước sẽ cứ trượt
thẳng về con đường vong quốc và khi vong quốc thì dân tộc sẽ trượt tiếp về điểm
diệt vong. Chống Tàu là phản xạ đã giúp dân tộc này vẫn còn tồn tại trước răng
nanh Trung Hoa, nếu buông xuôi để thân Tàu thì kể như số phận của dân tộc dân tộc
có nguy cơ bị diệt vong
Posted by Tiếng Thông Reo at
8:40 AM
Luận bàn giữa Trần Đình Sử
và Hà Sĩ Phu
No comments:
Post a Comment