CÚNG BÁI VÀ CẦU XIN
CÚNG BÁI VÀ CẦU XIN
July 31, 2019
VuongVu, Tác
giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 5/2019. Ông cho biết tên là Dương Vũ, sang Mỹ từ năm 1975, khởi đầu
định cư tại tiểu bang SC, và hiện đang sống ở Sacramento. Bút hiệu ông chọn là
VuongVu (viết liền, không dấu.) Bài đầu tiên là hành trình di tản từ 30 tháng
Tư, 1975, với nhiều chi tiết sống động. Sau đây là bài viết thứ hai.
***
Mỗi dân tộc, mỗi tôn giáo có
cách thờ cúng khác nhau. Nếu bạn ở một bộ lạc nào đó không liên lạc với loài
người thì hoặc bạn phải thờ cúng nhiều thần thánh khác nhau. Ngay cả các thành
viên trong loại băng đảng vô thần thì phải sùng bái chính ông trùm hay lãnh tụ
của họ. Tôi là người Mỹ gốc Việt nên tôi cúng ông bà.
Ngày xưa, chúng tôi cúng ông
Táo, cúng Phật và ông bà đêm 30, cúng tiễn đưa ông bà mùng ba Tết, vợ tôi nấu
bánh chưng, thịt heo kho, đồ xào, canh, v…v…, nhưng năm nay, già yếu rồi, chúng
tôi chỉ cúng chay. Cốt sao thắp được vài
nén nhang mời ông bà, cha mẹ, bà chị, thằng em về chung vui là được.
Như đã nói ở trên, chúng tôi
là dân thường, mà cũng chẳng phải là ngọn đuốc soi đường cho bất cứ ai về bất cứ
vấn đề gì, nên hễ cúng, hễ bái là chúng tôi cầu xin.
Dù không lắng nghe xem bà vợ
cầu xin gì, nhưng tôi chắc lời cầu xin của
hai vợ chồng sẽ rất khác biệt, thí dụ như tôi chỉ cầu có đủ ăn, đủ mặc, nhưng
chắc vợ tôi sẽ xin thêm chút đỉnh để đi shopping, thêm chút nữa để mua được cái
nhà mới hơn, không bị hư nhiều như cái nhà xây hồi thế chiến thứ hai này. Đàn bà mà, giống như vợ tôi thường nói, “…đằng nào cũng mang tiếng xin, tại sao không xin cho nó
đáng…” Đại khái là nếu anh mở miệng nói “…cầu xin
ông bà, trời phật phù hộ cho con trúng số 1 triệu…” thì mình giữ
nguyên tất cả chỉ đổi số 1 thành 10 thôi, có gì khó đâu.
Chuyện các cụ hay trời phật
linh hiển tôi qủa thật không biết ra sao.
Lấy thí dụ, tuần nào tôi cũng mua sổ xố 2 lần, trật nhiều hơn trúng.
Theo khoa học thì chẳng có gì sai, nhưng bạn sẽ nói sao khi có người vừa mới cúng kiếng hay mơ thấy người này người
nọ thì trúng số? Thật ra, cũng không hẳn như thế, vì có thể không phải
ông bà cha mẹ mà chúng ta cầu xin muốn cho là cho và cho bao nhiêu cũng được. Để tôi kể cho bạn nghe một chuyện.
Một hôm tôi nằm mơ thấy gặp
tất cả ông bà cha mẹ chị em đã khuất, tôi hỏi họ một câu,
“Lâu nay ông
bà và bố mẹ có mạnh khoẻ, an vui không?”
Ông tôi cười trả lời,
“Cũng được
cháu ạ, mọi chuyện vẫn như thường.”
Bố tôi thì nói,
“Nhờ trời mọi
người ở đây không đau ốm nên đi làm thêm chút đỉnh cũng không thấy mệt nhọc.”
Tôi hơi ngớ người tỏ vẻ
không hiểu, thì bà tôi giải thích,
“Ồ cũng chẳng
có gì, ông bà và bố mẹ cháu tình nguyện đi làm thêm giúp đỡ người ta một chút
thôi.”
Tôi vẩn chưa hiểu hỏi lại,
“Cháu vẫn chưa
hiểu hết, những người trên đây đã mất không lẽ còn thiếu thốn mà phải giúp đỡ?”
Mẹ tôi nói,
“Không con à,
ông bà bố mẹ đi giúp cho những người còn trên dương thế.”
Nghe thế tôi hơi tị nạnh lên
giọng hờn trách,
“Trời ơi, tụi
con trên đó cũng đâu có dư giả gì, mà mỗi lần cúng kiến đều cầu xin ông bà bố mẹ,
chị, và em giúp đỡ mà chẳng thấy cái gì, trong khi đó ông bà bố mẹ và chị em
mình thì rảnh rỗi lo cho người dưng.”
Thằng em tôi nãy giờ vác bộ
mặt chù ụ mà tôi chẳng biết vì sao, dấm dẳng nói,
“Sao ông bà bố
mẹ không nói thẳng cho ảnh nghe, ảnh lớn rồi thì cũng phải hiểu chớ. Nếu ông bà bố mẹ còn cưng chiều ảnh không muốn
nói thì để con nói.”
Tôi còn đang ngớ người không
hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì nó đã xoay sang tôi, cao giọng,
“Anh có nhớ
ngày xưa anh suýt bị xe lửa tông chết không, ở cái đường rày gần chợ Vườn Chuối
đó?”
Tôi hơi đỏ mặt gật đầu.
Đó là chuyện xảy ra từ tôi mới
16, 17 tuổi. Vào một buổi chiều, tôi
đang chơi dỡn trên đoạn đường rầy xe lửa đi qua khu xóm, hai bên là nhà, có nhiều
người lớn con nít đang chơi trước sân.
Tôi đang biểu diễn tài đi trên tà vẹt
thì nghe tiếng còi tầu. Biết mình đang được theo dõi, tôi liền bước
khỏi đường ray, nhưng cố ý chỉ cách chừng một mét, nghĩa là vừa đủ an
toàn cho tôi nhưng cũng làm cho những người chung quanh thấy tôi gan dạ cỡ nào.
Bên tai tôi lúc ấy, tiếng còi tàu hú liên tục,
cùng với tiếng la ó của mọi người át cả tiếng rầm rập của đoàn tầu hỏa.
Thầm hãnh diện vì sự cam đảm của mình làm mọi người chú ý, tôi gỉa bộ không biết
cứ cúi mặt lầm lũi bước đi. Ngay lúc ấy, thình lình có tiếng hét bên tai và tiếng
gió sát sạt đẩy mình dạt sang một bên.
Nhìn lên, thấy con tàu ào qua sát bên mình. Nếu không kịp thời dạt ra ngoài trong vài
giây cuối thì chắc tôi đã lãnh trọn cú đá của anh chàng ngồi trên bậc thang của
cái đầu tầu hỏa.
Chuyện kể lại dài dòng,
nhưng khi chú em hỏi và tôi gật đầu công nhận thì chỉ là chớp mắt. Chú em tôi đưa tay chỉ rồi hỏi,
“Anh có thấy
cái tòa nhà đó không?”
Trước khi chú ta chỉ thì đó
là khoảng không, nhưng nhìn theo ngón
tay, tôi thấy một tòa building rất lớn có nhiều cột bự đã hiện lên phía trước.
Ngay trên nóc nhà có hàng chữ thếp vàng lóng lánh chói mắt,
“NGÂN HÀNG PHƯỚC
ĐỨC”.
“À, cái chú này ỷ mình chết
trước nên định lòe thằng anh chứ gì. Cứ đợi đó, mai mốt anh cũng chết xuống đây
xem ai hơn ai; dù có là ma mới tao cũng là anh mày!” Tôi nghĩ thầm.
Có vẻ chú em đoán được tôi
nghĩ gì, chú ta dịu giọng giải thích,
“Ở đây những
người thường chỉ thấy được những cái mà người khuất mặt muốn họ nhìn thấy. Chẳng
phải em tài giỏi gì, mai mốt anh lên rồi anh muốn làm gì anh làm… Thôi khoan
nói những chuyện đó, anh thử nhìn rồi đoán xem cái ngân hàng kia dính líu gì tới
anh?”
Nhìn cái bảng hiệu, tôi cũng
đoán được đại khái đây là cái ngân hàng mà ông bà tổ tiên tôi hay mọi người bỏ
phước đức mình vào đây, nhưng cách nó vận hành ra sao thì tôi chịu. Chú em nhìn thấy câu hỏi trong mắt tôi nên
nóng nảy giải thích luôn,
“Nhìn cái tên
ai cũng biết ngân hàng đó chứa cái gì, mình có bao nhiêu phước thì bỏ vào đó,
nhưng khi nào thì lấy ra và có điều kiện gì không thì chỉ có khi nào anh ở trên
này anh mới biết. Để em giải thích cho
anh nghe….”
Nó liếc mắt nhìn ông bà, bố
mẹ tôi nhưng làm ngơ không thấy những cái lắc đầu nhè nhẹ như mây khói, nói tiếp,
“Cái buổi anh
suýt bị xe lửa cán chết đó, là nhờ ông đã lấy hết số phước đức của các cụ để lại
cho gia đình mình để đẩy anh ra xa vài bước khỏi cái đường rầy đó…”
Nó nhìn vào ánh mắt nghi hoặc
của tôi rồi nói chắc như đinh đóng cột,
“…đúng vậy,
anh tưởng là anh đã nghĩ phải bước ra vài bước cho an toàn, nhưng những ý nghĩ
đó đã được ông dùng tiền phước đức mua những hạt nhân tốt gieo vào đầu anh, rất
may cái căn bản anh chưa mất hết, nên anh tiếp nhận được những hạt nhân đó
thoát chết để tiếp tục phá hết những đồng phước đức tiết kiệm mà ông bà, bố mẹ
đã gởi vào đây để giúp những con cháu khác.”
Nó làm tôi hết sức lúng túng
và mắc cỡ, cũng may chỉ có tôi và những người khuất mặt nếu không tôi không biết
sẽ để mặt mũi mình vào đâu. Để chữa thẹn
tôi nói liều,
“Nếu đúng như
vậy thì phước đức ông bà cha mẹ cũng là để cho con cái chứ để làm gì?”
Nó lắc đầu như chịu thua
thái độ ngang bướng của tôi nhưng rồi như thương hại cố gắng gỉai thích thêm lần
nữa,
“Đương nhiên
là phước đức là để dành cho con cháu và đứa nào có phúc phận thì đứa đó được hưởng
nhiều hơn, và cái Ngân Hàng Phước Đức đó có luật cấm mang tiền phúc đức xài cho
chính mình, chỉ được xài cho con cháu nào có điều kiện.”
Tôi bắt được câu này của nó
liền nói,
“Đấy, chính
chú nói là tiền phúc đức chỉ được xài cho con cháu và những đứa có điều kiện,
có thể anh có nhiều điều kiện hơn các anh chị em khác nên ông bà bố mẹ giúp anh
đấy thôi.”
Thằng em laị lắc đầu chán nản,
“Không hẳn thế
đâu, nó có nhiều khuất khúc lắm, trên này dù tốt đẹp hơn dưới đó nhưng vẫn có
vài điều….”
nó kín đáo liếc quanh rồi tiếp,
“Ngân Hàng còn
nhiều điều lệ phức tạp lắm, không thể một lúc mà nói hết được, nhưng cái chính
em muốn nói là dù luật lệ khắt khe thế nào đi nữa cũng không qua được lòng
thương con thương cháu của ông bà cha mẹ.
Có nhiều trường hợp họ biết đấy nhưng làm ngơ chỉ khi nào quá lắm hay có ai thưa kiện thì mới can thiệp. Tóm lại ông bà bố mẹ đã nuông chiều anh quá mức xài hết tiền phước đức trong ngân hàng để giúp đỡ
anh. Thế anh có nhớ lúc chạy từ Hội An về
Sài Gòn mà trong túi không có lấy một xu không…”
Tôi lặng lẽ gật đầu, nó tiếp
tục,
“…Trong lúc
bao nhiêu người chức tước lớn hơn anh, tiền bạc thiêu anh cũng không hết, hay dũng
mãnh nhanh nhẹn hơn anh…v…v… mà vẫn phải bỏ mạng không thoát khỏi Hội An, Đà Nẵng
chứ đừng nói vào tận Sài Gòn an toàn không rụng một sợi lông như anh…”
Trí nhớ tôi quay nhanh lại
những hình ảnh chết chóc và dù có phách lối ngu ngốc cách mấy cũng thầm hiểu
mình đã quá may mắn trong kỳ chạy trốn cộng sản năm 75 đó, lúc đó tôi không hiểu rõ tại
sao, nhưng bây giờ mọi chuyện đang dần rõ ràng.
Thằng em tiếp,
“…Anh có biết
taị sao anh không có đồng xu dính túi
mà không những anh chạy về đến Sài Gòn an toàn mà còn được 2 người lính theo
sát, hầu hạ anh từ Đà Nẵng vào tận Sài Gòn không?”
Nó gằn giọng trong khi nói
câu này chứng tỏ nó rất bực mình. Qủa thực
tôi thắc mắc nhiều hơn là bực mình vì thái độ của nó. Nếu đúng như nó đã giải thích về cách dùng tiền
phước đức, và dù ông bà tôi lúc đó có nhiều tiền thì chỉ dùng tiền đó mà cứu
tôi được rồi tại sao lại cho tôi thêm nhiều tiện nghi trong khi những người
khác với nhiều điều kiện hơn chỉ mong chạy trốn khỏi miền Trung về Sài Gòn mà
không được. Những hình ảnh xa xưa đó bỗng
nhiên hiện về như tôi đang coi phim HD.
Buổi sáng hôm đó tôi thấy một trung tá lái chiếc xe
jeep chở gia đình ra bờ biển Tiên Sa để chỉ ngồi đó nhìn vô vọng vào hai chiếc
tàu HQ đậu mãi ngoài xa chờ mong người tỵ nạn kiếm được cách leo lên. Người ta
nói hai chiếc tàu HQ đó phải đậu xa bờ vì VC đã pháo kích trúng hay gần trúng 1
trong 2 chiếc sáng nay. Ngày hôm đó tôi
bị đánh thức 2 lần, một lần vào nửa đêm, thằng Th. đánh thức tôi dậy để ra xem
lính sư đoàn 3 đang di tản hỗn loạn. Cả
một đoàn xe GMC và xe Jeep chẳng biết bao nhiêu chiếc, chở bao nhiêu lính,
nhưng nghe từ những lời bàn tán hoang mang từ họ thì tôi được biết từ tướng đến
lính bỏ chạy tới đây, bãi biển Tiên Sa, chờ tàu HQ chở về tái bố trí, nhưng tàu
chưa tới nên họ ồn ào bàn tán. Ba má thằng
Th. mua cái nhà này ngay trên con đường cát nối đường chính với bờ biển. Không biểt thằng Th. đánh hơi được điều gì
hay không hay vì những bí mật ngoài sự hiểu biết của tôi mà nó rủ tôi tối đó chạy
1 vòng quanh Đà Nẵng xem thành phố trước viễn cảnh bị VC chiếm.
Nó chở tôi trên chiếc xe máy
của nó, chúng tôi chạy trên những đường phố vắng lặng với những ngôi nhà, hàng
quán đóng cửa tắt đèn im ỉm dù mới khoảng 1, 2 tiếng sau bữa tối. Sau đó chúng tôi theo sau một chiếc xe bọc sắt
(hình như là xe M113) của chính phủ với một người lính ngồi trên nắp mở gọi loa
kêu gọi mọi người dân đừng ra ngoài, và những người lính trở về đơn vị trình diện. Có thể vì thành phố vắng lạnh thanh bình, hay
vì cái quan trọng là kêu gọi những người lính đào ngũ trở về đơn vị, hay họ nhận
ra chúng tôi là lính nên họ không quan tâm và để chúng tôi theo sau một quãng
đường dài. Khoảng 10 phút sau, chúng tôi thấy một đám lính áo hoa chừng 5, 7
người ngồi ăn nhậu cùng mấy cô gái quanh một cái bàn ở đầu một cái hẻm nhỏ ở
phía trái chúng tôi. Họ ăn nói to lớn cười
đùa bên cạnh những ngôi nhà im ắng không đèn lửa. Chiếc xe thiết giáp ngưng lại cách họ chừng
vài chục thước. Trước khi người lính ngồi
trên gọi loa kêu gọi họ, anh ta nhắc chừng chúng tôi, “tuị nó có súng đó, mấy
anh coi chừng.” Lúc đó chúng tôi tò mò
đậu sau, nhưng hoàn toàn lộ diện trước toán lính đào ngũ đó.
Đáp lời kêu goị của anh lính
thiết giáp là loạt đạn nhắm về phía anh ta.
Người lính mau chóng chui xuống, và từ chiếc xe một loạt đạn lớn hơn bắn
lại. Bọn lính vừa chạy vào ngõ hẻm vừa bắn
ngược trở lại. Chiếc xe không bắn lại
nhưng cũng không đuổi theo, và người lính cầm loa lại trèo lên tiếp tục công việc. Thằng Th. chở tôi quay ngược lại, nhưng thay
vì về trung tâm hành chánh quân y nơi chúng tôi đang ở, nó rủ tôi xuống ngủ ở
nhà nó ngoài Tiên Sa.
Lúc này ở trung tâm hành
chánh Quân Y Đà Nẵng có đông lính quân y chạy từ Quảng Trị, Hội An và những nơi
khác nên cũng rất lộn xộn, ồn ào và không ai để ý đến chúng tôi, và tôi cũng tò
mò với căn nhà mà thằng Th. nói chỉ dành riêng cho nó.
Chúng tôi tới đó khá trễ,
căn nhà cũng khá rộng cho một mình nó. Tôi không nhớ là nhà nó có đèn điện hay
không, nhưng tôi ham ngủ nên chỉ mau chóng phụ nó mắc mùng trên cái giường traỉ
chiếu cỡ queen size bên Mỹ rồi nhanh chóng đánh một giấc.
Khoảng chừng 2, 3 giờ sáng
thằng Th. đánh thức tôi dậy như đã nói ở trên.
Tôi chiều ý nó mà đi ra vì nó nhất định không cho tôi ngủ tiếp.
Khoảng 6 giờ sáng hôm sau,
tôi lại bị đánh thức, tiếng cha trung úy Đ. chưỉ thề than phiền là tôi đang ngủ
trên những biến động đất nước, làm như nếu tôi không ngủ thì tôi có thể ngăn cản
nó không xảy ra. Cả đám chừng 4 người
lùa tôi rửa mặt thật nhanh rồi đẩy tôi ra cửa.
Tôi tỉnh ngủ rất nhanh khi thấy không biết bao nhiêu là người xuôi ngược
ồn ào trong con hẻm lớn trước cổng nhà thằng Th., cái hẻm mà tối qua chúng tôi
tới vắng lặng như bãi tha ma.
Đủ cả mọi loại người, mọi loại
lính tráng, mọi loại súng ống, đi qua đi lại như không biết mình làm gì. Không một ai có được bộ mặt an bình, người lớn
thì đăm chiêu lo lắng, con nít thì sợ hãi, có đứa khóc lóc. Trung úy Đ. dắt tôi và Th. lên chiếc xe Jeep
đậu trước cổng, trên xe có sẵn 3 người.
Chỉ có 2 người ngồi phía sau là tôi không biết, dù không nhìn kỹ tôi thấy
dáng vẻ họ hơi lạ, lúc leo lên xe mới biết họ bị trói ngoặt tay phía sau. Xe chạy ra phía bờ biển cách nhà thằng Th. chừng
vài trăm thước, trung úy Đ. giải thích 2 người bị trói là đề lô VC. Khi trung úy Đ. cùng mấy người bạn lái ra thì
thấy họ đang đứng trước cổng trung tâm quân y dùng bộ đàm để điều khiển VC pháo
kích, thấy thế mọi người mới bắt họ trói lại, nhưng vì không thể tìm được quân
cảnh hay cảnh sát để bàn giao, họ chở luôn 2 tên VC này tới đây.
Dù chỉ cách vài trăm thước
nhưng cũng phải mất một lúc chúng tôi mới lái tới bờ biển được, và bờ biển cũng
đầy người như trong cái hẻm, ở đây cũng đầy những khuôn mặt lo âu và tuyệt vọng,
đi qua lại. Chúng tôi dò hỏi rồi nhìn
theo hướng chỉ thấy 2 chiếc HQ đậu cách chừng 1km ngoài biển. Trên đường đi tôi thấy 1 xe Jeep khác với tài
xế gục đầu trên vô lăng, ông ta đeo lon trung tá, hình như có gia đình trên xe,
nhưng tôi không để ý, chiếc xe đậu song song với bờ biển với nước thủy triều
đang lên ngập phân nửa vỏ xe. Tôi ngoái
đầu nhìn lại thấy ông ta vẫn gục đầu trên tay lái không biết thủy triều đang
lên, không biết chuyến xe ấy ra sao. Còn tôi thì lên tầu rồi thóat đi an toàn.
Hồi tưởng tới đây tôi cắt
phim đột ngột để quay lại hỏi thêm chú em vì có cảm giác hơi lạ. Đúng như tôi dự đoán, không còn ai bên cạnh
tôi nữa, tôi tỉnh giấc trên chiếc giường quen thuộc. Kế bên là bà vợ đang ngủ ngáy ngon lành. Hình
như hai hàng lông mày vẫn cau tít lại; Có thể bà cũng đang gặp nhiều khó khăn
mà không biết là do lỡ lấy nhằm ông chồng xài phước đức không tiết kiệm.
Từ đó tới nay
tôi không mơ thấy ai nữa để hỏi cho kỹ càng, nhưng mỗi lúc tôi mỗi tin thêm.
Tôi dự định gom một chút phước đức rồi đợi ông bà bố mẹ chị và thằng em khó chịu
bỏ thêm vào cái ngân hàng đó rồi mới cầu xin tiếp; hy vọng lúc đó cái qũy tiết
kiệm của ông bà được khá hơn.
Còn bây giờ
trong lúc chờ đợi, vợ chồng tôi vẫn cúng tiếp.
Ở VN hay ở Mỹ, lúc nào ông bà bố mẹ anh chị em lại không muốn quây quần
bên nhau, nhất là vào những dịp kỵ giỗ hay lễ tết.
VuongVu
No comments:
Post a Comment