Tục-ngữ, ca dao
Chú-Thích
Tôi
lấy ý về ca dao khi tới trang nhà của " Dragonfly Corner.
Phần này được viết dưới dạng VIQR, phải có Wvn7to8.exe chạy kèm thì mới đọc
được. Mà Wvn7to8 chỉ dùng với Windows 3.1. Tác giả có liên lạc với tôi để tham
khảo ý kiến về việc sửa đổi nhu liệu trên để có thể dùng được với Windows 95,
98, NT. Tôi hiện vẫn dùng Windows 3.1, nên không biết tác giả đó đã làm xong
việc này hay chưa?
Nhận thấy có quá nhiều tiêu chuẩn làm giảm đi công lao của kẻ đi tìm, và của người đem vào mạng lưới, nên tôi đã làm phần ca dao này từ những tài liệu sau:
1/ Tôn trọng ý kiến ban đầu của Dragonfly, tôi cũng chia làm 3 mục: Gia-đình, Xã-hội, Tình yêu (lấy từ trang nhà của Dragonfly); sau thêm phần Linh-tinh.
2/ Dùng thêm phần Ca Dao từ href=ftp://ftp.media.mit.edu/pub/Vietnet/Viscii/win3/cadao11.zip.
3/ Dùng phần Tục ngữ, ca dao trong quyển Việt-Nam Thi-văn hợp tuyển của giáo-sư Dương-quảng-Hàm. Đây là quyển in lại ở hải ngoại bởi nhà xuất-bản Sống Mới. Sách có nói rõ là Bộ quốc-gia giáo-dục giữ bản quyền.
4/ Thêm thắt một số câu mà tôi còn nhớ. Tất cả chỉ vì mục đích muốn duy trì sản phẩm tinh thần của tiền-nhân. Rất mong được sự bổ túc của những ai còn thiết tha với tiền đồ của quê-hương Việt-Nam Mến Yêu.
Nhận thấy những ca-dao, tục-ngữ là phản-ảnh những kinh-nghiệm hoặc những nhận xét về một giai-đoạn của lich-sử; chẳng hạn câu:
Nhận thấy có quá nhiều tiêu chuẩn làm giảm đi công lao của kẻ đi tìm, và của người đem vào mạng lưới, nên tôi đã làm phần ca dao này từ những tài liệu sau:
1/ Tôn trọng ý kiến ban đầu của Dragonfly, tôi cũng chia làm 3 mục: Gia-đình, Xã-hội, Tình yêu (lấy từ trang nhà của Dragonfly); sau thêm phần Linh-tinh.
2/ Dùng thêm phần Ca Dao từ href=ftp://ftp.media.mit.edu/pub/Vietnet/Viscii/win3/cadao11.zip.
3/ Dùng phần Tục ngữ, ca dao trong quyển Việt-Nam Thi-văn hợp tuyển của giáo-sư Dương-quảng-Hàm. Đây là quyển in lại ở hải ngoại bởi nhà xuất-bản Sống Mới. Sách có nói rõ là Bộ quốc-gia giáo-dục giữ bản quyền.
4/ Thêm thắt một số câu mà tôi còn nhớ. Tất cả chỉ vì mục đích muốn duy trì sản phẩm tinh thần của tiền-nhân. Rất mong được sự bổ túc của những ai còn thiết tha với tiền đồ của quê-hương Việt-Nam Mến Yêu.
Nhận thấy những ca-dao, tục-ngữ là phản-ảnh những kinh-nghiệm hoặc những nhận xét về một giai-đoạn của lich-sử; chẳng hạn câu:
Bộ binh,
bộ hộ, bộ hình,
Ba bộ đồng tình, bóp vú con tôi.
Ba bộ đồng tình, bóp vú con tôi.
đã là một nhận xét, phán đoán về một
giai-đoạn mà đất nước ta đang sống dưới thời quân-chủ chuyên-chế mà
"Thượng bất chính". Một người nào đó đã đặt ra câu ca-dao trên, và vì
nó là phàn-ảnh trung thực của xã-hội lúc đó; nên hai câu thơ trên đã được
truyền khẩu cho tới ngày nay.
Chúng ta đang chứng kiến những sự việc có một không hai trong lịch-sử quê nhà:
Lần đầu tiên, người Việt-Nam cai-trị người Viêt-Nam; mà người Việt-Nam lại phải bỏ nước ra đi!
Một số người đã đặt ra một số câu có triển vọng trở thành tục-ngữ, ca-dao trong tương-lai. Nên tôi thêm phần thứ 5, tạm gọi là tục-ngữ, ca-dao tân-thời.
Chúng ta đang chứng kiến những sự việc có một không hai trong lịch-sử quê nhà:
Lần đầu tiên, người Việt-Nam cai-trị người Viêt-Nam; mà người Việt-Nam lại phải bỏ nước ra đi!
Một số người đã đặt ra một số câu có triển vọng trở thành tục-ngữ, ca-dao trong tương-lai. Nên tôi thêm phần thứ 5, tạm gọi là tục-ngữ, ca-dao tân-thời.
1- Gia-đình
Trẻ cậy cha, già cậy con.
Chim có tổ người có tông.
Hiếu để hơn lễ bãi
Trẻ cậy cha, già cậy con.
Cha mẹ sinh con, Trời sinh tính.
Con hơn cha, là nhà có phúc.
Phú quí sinh lễ nghĩa,
Bần tiện sinh đạo tặc.
Chiều chiều ra đứng bờ ao,
Nhớ về quê mẹ ruột đau chín chiều.
Con người có tổ có tông,
Như cây có cội, như sông có nguồn.
Cây xanh thì lá cũng xanh,
Cha mẹ hiền lành để đức cho con.
Có cha có mẹ thì hơn
Không cha không mẹ như đờn đứt dây
Còn cha gót đỏ như son,
Một mai cha chết, gót con như chì
Mẹ già ở chốn lều tranh
Sớm thăm tối viếng mới đành dạ con
Cá không ăn muối cá ươn
Con cãi cho mẹ trăm đường con hư
Trâu heo khi chết tế ruồi
Chẳng bằng khi sống ngọt bùi còn hơn
Ai về tôi gởi đôi giày,
Phòng khi mưa gió để thầy mẹ đi.
Ăn chanh ngồi gốc cây chanh,
Bác mẹ gả ép cho anh học trò.
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.
1a- Mẹ
Con biết nói, mẹ sói đầu.
Đàn ông đi biển có đôi,
Đàn bà "đi biển" mồ côi một mình
Ngày đêm mẹ ẵm, mẹ bồng,
Bên ướt mẹ nằm, bên ráo cho con.
Miếng ăn miếng mặc mẹ lo,
Làm sao con được ấm no mẹ mừng.
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ,
Năm canh chày thức đủ năm canh.
Cũng vì con chính vì con,
Mỗi ngày mẹ một gầy mòn tấm thân.
Mồ côi cha ăn cơm với cá,
Mồ côi mẹ liếm lá ngoài đường.
Mấy đời bánh đúc có xương,
Mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng.
Chiều hôm mới trở về nhà,
Tiền xe dành để mua quà cho con.
Mai mốt thiếp có xa chàng,
Đôi bông thiếp trả, con chàng thiếp xin.
Mẹ già tóc bạc pha sương,
Vì con dầu dãi trăm đường đắng cay.
Con ơi, muốn nên thân người,
Lắng nghe lấy ngững lời mẹ khuyên.
Ai rằng công mẹ bằng non,
Thực ra công mẹ lại còn lớn hơn.
Ví dầu cầu ván đóng đinh,
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi.
Khó đi mẹ dắt con đi,
Con đi trường học, mẹ đi trường đời.
Ru con (1)
Ru con con ngủ cho lâu,
Để mẹ đi cấy ruộng sâu lâu về.
Ru con con ngủ cho mê ,
Mẹ còn lo chuyện lê thê kéo cày .
Ru con con ngủ cho say,
Mẹ còn vất vả chân tay ngoài đồng .
Ru con con ngủ cho nồng ,
Mẹ còn nhổ mạ trả công cho người.
Ru con (2)
Bao giờ cho đến tháng ba,
Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng.
Hùm nằm cho lợn liếm lông,
Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi.
nắm xôi nuốt trẻ lên mười;
Con gà, be rượu nuốt người lao-dao.
Lươn nằm cho trúm bò vào;
Một đàn cào-cào đuổi bắt cá rô.
Lúa mạ nhảy lên ăn bò;
Cỏ năn, cỏ lác rình-mò bắt trâu.
Gà con đuổi bắt diều-hâu;
Chim ri đuổi đánh vỡ đầu bồ-nông.
Trẻ cậy cha, già cậy con.
Chim có tổ người có tông.
Hiếu để hơn lễ bãi
Trẻ cậy cha, già cậy con.
Cha mẹ sinh con, Trời sinh tính.
Con hơn cha, là nhà có phúc.
Phú quí sinh lễ nghĩa,
Bần tiện sinh đạo tặc.
Chiều chiều ra đứng bờ ao,
Nhớ về quê mẹ ruột đau chín chiều.
Con người có tổ có tông,
Như cây có cội, như sông có nguồn.
Cây xanh thì lá cũng xanh,
Cha mẹ hiền lành để đức cho con.
Có cha có mẹ thì hơn
Không cha không mẹ như đờn đứt dây
Còn cha gót đỏ như son,
Một mai cha chết, gót con như chì
Mẹ già ở chốn lều tranh
Sớm thăm tối viếng mới đành dạ con
Cá không ăn muối cá ươn
Con cãi cho mẹ trăm đường con hư
Trâu heo khi chết tế ruồi
Chẳng bằng khi sống ngọt bùi còn hơn
Ai về tôi gởi đôi giày,
Phòng khi mưa gió để thầy mẹ đi.
Ăn chanh ngồi gốc cây chanh,
Bác mẹ gả ép cho anh học trò.
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.
1a- Mẹ
Con biết nói, mẹ sói đầu.
Đàn ông đi biển có đôi,
Đàn bà "đi biển" mồ côi một mình
Ngày đêm mẹ ẵm, mẹ bồng,
Bên ướt mẹ nằm, bên ráo cho con.
Miếng ăn miếng mặc mẹ lo,
Làm sao con được ấm no mẹ mừng.
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ,
Năm canh chày thức đủ năm canh.
Cũng vì con chính vì con,
Mỗi ngày mẹ một gầy mòn tấm thân.
Mồ côi cha ăn cơm với cá,
Mồ côi mẹ liếm lá ngoài đường.
Mấy đời bánh đúc có xương,
Mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng.
Chiều hôm mới trở về nhà,
Tiền xe dành để mua quà cho con.
Mai mốt thiếp có xa chàng,
Đôi bông thiếp trả, con chàng thiếp xin.
Mẹ già tóc bạc pha sương,
Vì con dầu dãi trăm đường đắng cay.
Con ơi, muốn nên thân người,
Lắng nghe lấy ngững lời mẹ khuyên.
Ai rằng công mẹ bằng non,
Thực ra công mẹ lại còn lớn hơn.
Ví dầu cầu ván đóng đinh,
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi.
Khó đi mẹ dắt con đi,
Con đi trường học, mẹ đi trường đời.
Ru con (1)
Ru con con ngủ cho lâu,
Để mẹ đi cấy ruộng sâu lâu về.
Ru con con ngủ cho mê ,
Mẹ còn lo chuyện lê thê kéo cày .
Ru con con ngủ cho say,
Mẹ còn vất vả chân tay ngoài đồng .
Ru con con ngủ cho nồng ,
Mẹ còn nhổ mạ trả công cho người.
Ru con (2)
Bao giờ cho đến tháng ba,
Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng.
Hùm nằm cho lợn liếm lông,
Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi.
nắm xôi nuốt trẻ lên mười;
Con gà, be rượu nuốt người lao-dao.
Lươn nằm cho trúm bò vào;
Một đàn cào-cào đuổi bắt cá rô.
Lúa mạ nhảy lên ăn bò;
Cỏ năn, cỏ lác rình-mò bắt trâu.
Gà con đuổi bắt diều-hâu;
Chim ri đuổi đánh vỡ đầu bồ-nông.
1a- Đạo vợ chồng
Cái nết đánh chết cái đẹp.
Chồng ta áo rách ta thương,
Chồng người áo gấm xông hương mặc người.
Khi thương quán cũng như nhà,
Lều tranh có nghĩa hơn tòa ngói xây.
Đốn cây ai nỡ dứt chồi,
Đạo chồng nghĩa vợ giận rồi lại thương.
Anh đi đường ấy xa xa,
Để em ôm bóng trăng tà năm canh.
Nước non một gánh chung tình,
Nhớ ai ai có nhớ mình hay chăng.
Thuận vợ thuận chồng, tát bể Đông cũng cạn.
Phu thê trọng nghĩa tương phùng,
Chăn loan, gối quế, rắp lòng chờ ai .
Râu tôm nấu với ruột bầu,
Chồng chan, vợ húp gật đầu khen ngon.
Cảnh chồng con
Chồng con nó chẳng ra gì,
Tổ-tôm sóc đĩa nó thì chơi hoang,
Nói ra, xấu thiếp hổ chàng,
Nó giận, nó phá tan hoang cửa nhà.
Nói đây, có chị em nhà,
Còn năm ba thúng thóc với một và cân bông.
Em bán đi trả nợ cho chồng,
Còn ăn hết nhịn cho hả lòng chồng con.
Đắng cay ngậm quả bồ-hòn,
Cửa nhà gia thế, chồng con kém người.
Nói ra, sợ chị em cười :
Con nhà nho-giáo lấy phải người đần ngu.
Rồng vàng tắm nước ao tù,
Người khôn ở với người ngu nặng mình.
Chồng khuyên vợ
Nhà anh chỉ có một gian,
Nửa thì làm bếp, nửa toan làm buồng.
Anh cậy em coi sóc trăm đường,
Để anh buôn bán trẩy-trương thông-hành,
Còn chút mẹ già, nuôi lấy cho anh,
Để anh buôn bán thông-hành đường xa.
Liệu mà thờ kính mẹ già,
Đừng tiếng nặng nhẹ, người ta chê cười.
Dù no, dù đói cho tươi,
Khoan ăn, bớt ngủ, liệu bài lo toan,
Cho anh đành dạ bán buôn.
Vợ khuyên chồng
Canh một dọn cửa, dọn nhà;
Canh hai dệt cửi, canh ba đi nằm.
Canh tư bước sang canh năm.
Trình anh dậy học, chớ nằm làm chi.
Nữa mai chúa mở khoa thi.
Bảng vàng chói-lọi kìa đề tên anh.
Bõ công cha mẹ sắm-sanh,
Sắm nghiên, sắm bút cho anh học-hành.
Chèo đò
Chẳng giậm thì thuyền chẳng đi,
Giậm ra ván nát, thuyền thì long đanh.
Đôi ta lên thác, xuống ghềnh,
Em ra đứng mũi để anh chịu sào.
1b- Hiếu thảo
Có cha mẹ mới có ta,
Làm nên là bởi mẹ cha vun trồng.
Có nghèo mới biết con hiếu,
Có thiếu mới biết bạn hiền.
Cá không ăn muối cá ươn,
Con cãi cha mẹ trăm đường con hư
Gái mà chi, trai mà chi,
Sinh ra có nghĩa có nghì là hơn.
Nhà nghèo, mới hay con thảo,
Nước loạn mới rõ tôi trung.
Mẹ dạy con gái
Con ơi ! Mẹ bảo đây này :
Học buôn học bán cho tày người ta.
Con đừng học thói chua nhoa,
Họ hàng ghét bỏ, người ta chê cười.
Dù no,dù đói, cho tươi :
Khoan ăn, bớt ngủ, liệu bài lo toan.
Phòng khi đóng góp việc làng :
Đồng tiền, bát gạo, lo toan cho chồng.
Trước là đắc nghĩa cùng chồng.
Sau là họ mạc cũng không chê cười,
Con ơi ! Nhớ bấy nhiêu lời.
1c- Tình anh, em
Yêu nhau lắm cắn nhau đau
Anh em như thể tay chân
Chị ngã em nâng,
Chớ đừng chị ngã, em bưng miệng cười.
Máu chảy ruột mềm.
Môi hở răng lạnh.
Tay đứt, ruột xót.
Con chị cõng con em.
1e- Hiếu đễ
Tre non dễ uốn.
Cha truyền, con nối
Con út trút gia tài.
Trẻ cậy cha, già cậy con.
Con có cha như nhà có nóc,
Con không cha như nòng nọc đứt đuôi.
Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể,
Con nuôi cha mẹ kể tháng kể ngày
Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể,
Con nuôi cha mẹ con kể từng ngày.
Cái nết đánh chết cái đẹp.
Chồng ta áo rách ta thương,
Chồng người áo gấm xông hương mặc người.
Khi thương quán cũng như nhà,
Lều tranh có nghĩa hơn tòa ngói xây.
Đốn cây ai nỡ dứt chồi,
Đạo chồng nghĩa vợ giận rồi lại thương.
Anh đi đường ấy xa xa,
Để em ôm bóng trăng tà năm canh.
Nước non một gánh chung tình,
Nhớ ai ai có nhớ mình hay chăng.
Thuận vợ thuận chồng, tát bể Đông cũng cạn.
Phu thê trọng nghĩa tương phùng,
Chăn loan, gối quế, rắp lòng chờ ai .
Râu tôm nấu với ruột bầu,
Chồng chan, vợ húp gật đầu khen ngon.
Cảnh chồng con
Chồng con nó chẳng ra gì,
Tổ-tôm sóc đĩa nó thì chơi hoang,
Nói ra, xấu thiếp hổ chàng,
Nó giận, nó phá tan hoang cửa nhà.
Nói đây, có chị em nhà,
Còn năm ba thúng thóc với một và cân bông.
Em bán đi trả nợ cho chồng,
Còn ăn hết nhịn cho hả lòng chồng con.
Đắng cay ngậm quả bồ-hòn,
Cửa nhà gia thế, chồng con kém người.
Nói ra, sợ chị em cười :
Con nhà nho-giáo lấy phải người đần ngu.
Rồng vàng tắm nước ao tù,
Người khôn ở với người ngu nặng mình.
Chồng khuyên vợ
Nhà anh chỉ có một gian,
Nửa thì làm bếp, nửa toan làm buồng.
Anh cậy em coi sóc trăm đường,
Để anh buôn bán trẩy-trương thông-hành,
Còn chút mẹ già, nuôi lấy cho anh,
Để anh buôn bán thông-hành đường xa.
Liệu mà thờ kính mẹ già,
Đừng tiếng nặng nhẹ, người ta chê cười.
Dù no, dù đói cho tươi,
Khoan ăn, bớt ngủ, liệu bài lo toan,
Cho anh đành dạ bán buôn.
Vợ khuyên chồng
Canh một dọn cửa, dọn nhà;
Canh hai dệt cửi, canh ba đi nằm.
Canh tư bước sang canh năm.
Trình anh dậy học, chớ nằm làm chi.
Nữa mai chúa mở khoa thi.
Bảng vàng chói-lọi kìa đề tên anh.
Bõ công cha mẹ sắm-sanh,
Sắm nghiên, sắm bút cho anh học-hành.
Chèo đò
Chẳng giậm thì thuyền chẳng đi,
Giậm ra ván nát, thuyền thì long đanh.
Đôi ta lên thác, xuống ghềnh,
Em ra đứng mũi để anh chịu sào.
1b- Hiếu thảo
Có cha mẹ mới có ta,
Làm nên là bởi mẹ cha vun trồng.
Có nghèo mới biết con hiếu,
Có thiếu mới biết bạn hiền.
Cá không ăn muối cá ươn,
Con cãi cha mẹ trăm đường con hư
Gái mà chi, trai mà chi,
Sinh ra có nghĩa có nghì là hơn.
Nhà nghèo, mới hay con thảo,
Nước loạn mới rõ tôi trung.
Mẹ dạy con gái
Con ơi ! Mẹ bảo đây này :
Học buôn học bán cho tày người ta.
Con đừng học thói chua nhoa,
Họ hàng ghét bỏ, người ta chê cười.
Dù no,dù đói, cho tươi :
Khoan ăn, bớt ngủ, liệu bài lo toan.
Phòng khi đóng góp việc làng :
Đồng tiền, bát gạo, lo toan cho chồng.
Trước là đắc nghĩa cùng chồng.
Sau là họ mạc cũng không chê cười,
Con ơi ! Nhớ bấy nhiêu lời.
1c- Tình anh, em
Yêu nhau lắm cắn nhau đau
Anh em như thể tay chân
Chị ngã em nâng,
Chớ đừng chị ngã, em bưng miệng cười.
Máu chảy ruột mềm.
Môi hở răng lạnh.
Tay đứt, ruột xót.
Con chị cõng con em.
1e- Hiếu đễ
Tre non dễ uốn.
Cha truyền, con nối
Con út trút gia tài.
Trẻ cậy cha, già cậy con.
Con có cha như nhà có nóc,
Con không cha như nòng nọc đứt đuôi.
Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể,
Con nuôi cha mẹ kể tháng kể ngày
Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể,
Con nuôi cha mẹ con kể từng ngày.
2- Xã-hội
Mật ngọt chết ruồi
Có chí thì nên.
Của ít, lòng nhiều.
Miệng ăn, núi lở.
Nhất quỉ, nhì ma,
Thứ ba học trò.
Tham thì thâm.
Lá rụng về cội.
Nước chẩy đá mòn.
Góp gió thành bão.
Chở củi về rừng.
Lá lành đùm lá rách.
Cái khó bó cái khôn.
Ăn cây nào rào cây nấỵ
Nén bạc đâm toạc tờ giấy.
Mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa!
Bôn ba, không qua số trời.
Sai một ly, đi một dặm.
Kiến tha lâu cũng đầy tổ.
Lùi một bước tiến ba bước.
Thất bại là mẹ thành công.
Bói ra ma quét nhà ra rác.
Có thực mới vực được đạo.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Của một đồng, công một nén.
Ăn trông nồi, ngồi trông hướng.
Bán anh em xa mua láng giềng gần.
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Giặc đến nhà đàn bà phải đánh.
Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm.
Được làm vua, thua làm giặc!
Đổi bát mồ-hôi, lấy bát cơm!
Con nhà lính, tính nhà quan.
Giầu nhờ bạn, sang nhờ vợ.
Giầu đổi bạn, sang đổi vợ!
Một nụ cười bằng thang thuốc bổ
Cây muốn lặng gió chẳng đừng.
Con muốn nuôi cha mẹ đã khuất.
Học ăn học nói,
Học gói học mở.
Có phước làm quan,
Có gan làm giầu.
Còn thuyền còn chèo,
Còn nước còn tát.
Nhà khó cậy vợ hiền,
Nước loạn nhờ tướng giỏi.
Nhà nghèo, mới hay con thảo,
Nước loạn mới rõ tôi trung.
Của rẻ là của ôi,
Của đầy nồi là của không ngon.
Một cây làm chẳng nên non,
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao.
Đi với bụt mặc áo cà sa,
Đi với ma mặc áo giấy.
Học mà không nghĩ là lầm,
Nghĩ mà không học là nguy.
Tháng năm chưa nằm đã sáng,
Tháng mười chưa cười đã tối.
Ta về ta tắm ao ta,
Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn.
Lời nói không mất tiền mua,
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.
Đã mang tiếng ở trong trời đất ,
Phải có danh gì với núi sông.
Bầu ơi thương lấy bí cùng,
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn.
Ai về Bình Định mà coi,
Đàn bà con gái cầm roi đi quyền.
Ăn buổi giỗ, lỗ buổi cày ,
Một ngày ăn giỗ, ba ngày hút nước.
Ai ơi đừng chóng chớ chầy,
Có công mài sắt, có ngày nên kim.
Ai đem con sáo sang sông,
Để cho con sáo xổ lồng nó bay.
Ai ơi bưng bát cơm đầy,
Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần.
Ăn, thì ăn những miếng ngon,
Làm thì chọn việc cỏn con mà làm.
Có hèn cũng ngựa nhà quan,
Kiều khấu rách nát hồng nhan vẫn còn.
Chim quyên xuống đất ăn trùn,
Anh hùng lỡ vận lên nguồn đốt than.
Nhiễu điều phủ lấy giá gương,
Người trong một nước phải thương nhau cùng.
Cười người chớ vội cười lâu,
Cười người hôm trước hôm sau người cười.
Còn duyên kẻ đón người đưa,
Hết duyên đi sớm về trưa một mình.
Đêm đêm đốt đỉnh hương trầm,
Khói lên nghi ngút âm thầm nhớ quê.
Ai ơi chớ lấy học trò,
Dài lưng tốn vải, ăn no lại nằm.
Anh này số phận ra trò,
Về nhà, cả cạo, cả mò trong niêu.
Bà còng đi chợ trời mưa,
Cái tôm cái tép đi đưa bà còng.
Mồ côi cha ăn cơm với cá,
Mồ côi mẹ liếm lá ngoài đường.
Mấy đời bánh đúc có xương,
Mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng.
Bắc thang lên hỏi ông Trời,
Đem tiền cho gái có đòi được không ?
Dẫu xây chín bậc phù đồ,
Không bằng làm phước cứu cho một người.
Buổi chợ đông, con cá hồng, chê lạt,
Buổi chợ tàn, con tép bạc cũng phải mua.
Kẻ xa xí thì giàu có mà tiêu dùng vẫn thiếu,
Người cần kiệm thì nghèo mà chi tiêu vẫn có thừa.
Đừng ham giành giựt của tiền,
Người hung hay gọi kẻ hiền là ngu.
Phật Tây phương thật quá xa xăm,
Phải tìm kiếm ở trong trí tuệ.
Trên cao đã có thánh tri,
Người nhân nghĩa chẳng hàn vi bao giờ.
Chỉ đâu mà buộc ngang trời,
Tay đâu mà đậy miệng người thế gian.
Sa chân bước xuống ruộng dưa,
Dầu ngay cho chết cũng ngờ rằng gian.
Cẩu thả trong các bổn phận nhỏ,
Là dọn đường cho các lỗi lầm to.
Khôn ngoan đối đáp người ngoài,
Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau.
Chuyện đời nghĩ cũng nực cười,
Một con cá lội mấy người buông câu.
Khi ăn thì phải lựa mùi,
Khi nói thì phải lựa lời chớ sai.
Lời lành cửa Phật truyền soi,
Đọc qua suy nghiệm xét coi chánh tà.
Không có đàn bà xấu,
Chỉ có đàn bà không biết làm cho mình trở thành quyến rũ mà thôi.
Thức lâu mới biết đêm dài,
Ở lâu mới biết là người có nhân.
Thử đem ngọc tốt ra bùn,
Ngọc kia vẫn trắng luôn luôn chẳng mờ.
Xa xôi em chớ ngại ngùng,
Xa người, xa tiếng nhưng lòng không xa.
Khổ đà đi đến như tên,
Ráng lo tu niệm tìm nền Vinh Hoa.
Khôn ngoan đến cửa quan mới biết,
Giàu có ba mươi tết mới hay.
Cây khô xuống nước cũng khô,
Phận nghèo đi tới chỗ mô cũng nghèo.
Gia đình trên thuận dưới hoà,
Quý hơn tiền của ngọc ngà muôn xe.
Khi vui thì vỗ tay vào,
Đến khi hoạn nạn thì nào thấy ai.
Lời lành của Phật truyền soi,
Đọc qua suy nghiệm xét coi chánh tà.
Tất cả hoa quý trên đời,
Không rực rỡ bằng nụ cười của Mẹ.
Làm trai quyết chí tang bồng,
Sao cho tỏ mặt anh hùng mới cam.
Nước giữa đồng chê trong chê đục,
Vũng trâu đầm hì hục khen ngon.
Cây cao thì gió càng lay,
Càng cao danh vọng, càng dày gian nan.
Hoa thơm nhờ hương nhụy,
Người có giá trị nhờ đạo đức tác phong.
Càng thắm thì lại càng phai,
Thoang thoảng hoa lài, càng được thơm lâu
Ở nhà nhất mẹ, nhì con,
Ra đường, chán vạn kẻ dòn hơn ai!
Nước lạnh phải đến giếng,
Nước nóng phải hâm sôi
Bộ binh, bộ hộ, bộ hình,
Ba bộ đồng tình, bóp vú con tôi.
Tưởng rằng tàu lặn, tàu bay
Nên anh bỏ việc cấy cày anh đi .
Biết rằng cu-lít, cu-li,
Thà rằng cứ ở nhà quê với nàng!
Có làng, có xóm, lỡ làng có nhau .
Nhớ lời nguyện ước ba sinh,
Xa xôi ai có biết tình chăng ai ?
Khi về hỏi liễu Chương đài,
Cành xuân đã bẻ cho ai một cành,
Có yêu anh thì bẻ quách cho anh.
Lỡ bước xuống đò,
Sông sâu, sào ngắn, khôn dò tới nơi.
Thuyền buồn gió đánh tả tơi,
Một con chèo quế xa bơi sông hồ .
Trông lên hòn đá lô xô,
Mặt sông lai láng bể hồ trong xanh.
Ngồi đêm trong bóng trăng tàn,
Muốn đoan với nguyệt mà than một lời.
Nguyệt rằng: "Vật đổi sao dời,
Thân này vẫn để cho người soi chung."
Con vua thì lại làm vua,
Con sãi ở chùa lại quét lá đa.
Bao giờ dân nổi can qua,
Con vua thất thế lại ra quét chùa.
Bao giờ đồng ruộng thảnh thơi,
Nằm trâu thổi sáo vui đời Thuấn, Nghiêu.
Mừng nay có chủ Thuấn, Nghiêu,
Mưa Nhân, gió Huệ thảy đều muôn dân.
Sông lô một dải trong ngần,
Thảnh thơi, ta rũ bụi trần cũng nên.
2a- Tu thân
Có chí thì nên.
Năng nói năng vấp.
Trên kính dưới nhường.
Đói cho sạch, rách cho thơm.
Giấy rách phải giữ lấy lề.
Có học phải có hành.
Chết trong hơn sống đục.
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn.
Lấy của che thân,
Đừng lấy thân che của
Kiến tha lâu cũng đầy tổ.
Ở chọn nơi, chơi chọn bạn.
No mất ngon, giận mất khôn.
Đừng nên trọng của hơn người.
Học thầy chẳng tầy học bạn.
Tiền bạc như nước thủy triều.
Của phù vân không chân mà chạy.
Của rề rề, không bằng một nghề trong taỵ.
Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời.
Tín Phật đãi nhân, nhân kính trọng.
Chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo.
Lửa thử vàng, gian nan thử đức.
Vỏ quít dầy có móng tay nhọn.
Đi một đàng học một sàng khôn.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Miếng ngon nhớ lâu, lời đau nhớ đời.
Người đi đầu cúi vai vùng,
Trong dạ độc hiểm chớ cùng thâm giao.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Ăn mặn nói ngay hơn ăn chay nói dối
Thương nhau lắm, cắn nhau đau
Nói trăm thước không bằng bước một gang.
Ghét của nào trời trao của đó.
Uống nước nhớ kẻ đào giếng.
Biết thì thưa thốt,
Không biết thì dựa cột mà nghe
Dù xây chín bậc phù đồ,
Không bằng làm phúc cứu cho một người
Non cao cũng có đường trèo,
Đường dẫu hiểm nghèo cũng có lối đi
Thương thì quả ấu cũng tròn,
Không thương thì bồ hòn cũng méo
Chim khôn lựa cây mà đậu
Người khôn kết nghĩa bạn hiền
Làm trai chí ở cho bền
Đừng lo muộn vợ, chớ phiền muộn con
Đạo đời hai lẽ nào hơn
Con người quân tử chớ sờn dạ tu
Có người làm ác nhãn tiền
Mau thì mình chịu, lâu thì cháu con
Khoan hòa mà chẳng kiêu căng
Tiếng người quân tử vang lừng gần xa
Đừng nói học ngày nay chẳng gấp
Đợi ngày mai học tập cũng xong
Hoa thơm mất nhụy đi rồi
Còn thơm đâu nữa mà người ước ao
Đường tu nếu gặp chơn sư dạy
Một kiếp gia công ắt được thành
Lời thánh hiền để lại biết bao
Sao trai gái chẳng coi mà sửa
Thương ai bằng mẹ thương con
Nhớ ai bằng gái còn son nhớ chồng
Giúp đời đừng đợi trả ơn
Miễn tròn bổn phận hay hơn bạc vàng
Tu là sửa đổi tinh thần
Tu cho giải thoát được thân thanh nhàn
Cơm ăn mỗi bữa một lưng
Hơi đâu mà giận người dưng thêm phiền
Tín Phật đãi nhân, nhân kính trọng
Tự khi khi nhân sự vô thành
Ôi ! Cả sang hèn chẳng ai thong thả
Sao nhân sanh cứ mãi đắm say
Bây giờ chưa biết vàng thau
Đời sau kính trọng người cao tu hành
Lòng của trời siêu vi huyền ảo
Lòng con người điên đảo ngả nghiêng
Tiên, Phật thường khuyên tu giải thoát
Dọn mình trở lại cảng tiêu dao
Tuy tu hành chịu chữ nghèo nàn
Sau đắc đạo gặp điều cao quý
Trời nào có phụ ai đâu
Hay làm thì giàu có chí thì nên
Ai thương ai ghét mặc tình
Phận mình cứ giữ tâm mình thật ngay
Dương trần phải ráng làm hiền
Đừng trọng bạc tiền bỏ nghĩa bỏ nhân
Một lời hưng thịnh quốc gia
Một lời nói quấy nước nhà suy vong
Gặp tay kiếm khách âu bàn kiếm
Chẳng phải thi nhân chớ tặng thi
Học cao không muốn tranh giành
Những người học ít ưa sanh sự phiền
Làm gì nên nghĩ trước, nói phải dò việc sau
Đức thường giữ vững được, hứa hẹn chẳng sai đâu
Trời xanh con nước cũng xanh
Đố ai biết được nhân tình éo le
Khi tu đừng giận chớ hờn
Để tâm thanh tịnh cho hồn thoát siêu
Trứng rồng lại nở ra rồng
Liu điu lại nở ra dòng liu điu
Lòng người mới thật hiểm sâu,
Chỉ trong gang tấc biết đâu mà lường.
Sông sâu còn có kẻ dò,
Lòng người nham hiểm ai đo cho cùng.
Sông sâu sào ngắn khôn dò,
Người khôn ít nói khó đo tấc lòng.
Thay quần thay áo, thay hơi
Thay dáng, thay dấp nhưng người không thay
Tóc quăn chải lược đồi mồi,
Chải đứng, chải ngồi quăn vẫn hoàn quăn.
Lúc nghèo thì chẳng ai nhìn,
Đến khi đỗ trạng chín nghìn anh em.
Còn tiền kẻ rước người mời,
Hết tiền chẳng thấy một người nào ưa.
Lỗ miệng thì nói nam mô,
Trong lòng thì đựng một bồ dao găm.
Làm người suy chính, xét xa,
Cho tường gốc ngọn cho ra vắn dài.
Xin đừng ghẹo gái có chồng
Cũng đừng phá hoại vợ chồng người ta
Trời nào có phụ ai đâu
Hay làm thì giàu có chí thì nên
Nước lã mà vỗ nên hồ
Tay không mà nổi cơ đồ mới ngoan
Có cha mẹ mới có ta
Làm nên là bởi mẹ cha vun trồng
Học cao không muốn tranh giành
Những người học ít ưa sanh sự phiền
2b- Sử thế
Lời thật mất lòng.
Gần lửa, rát mặt.
Ai làm nấy chịu.
Chợ có lề, quê có thói
Nhịn miệng đãi khách.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây.
Đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ.
Buôn có bạn, bán có phường.
Nói có sách mách có chứng.
Một sự nhịn là chín sự lành.
Khó nhịn miệng, mồ côi nhịn lời
Đường mòn nhân nghĩa không mòn.
Con sâu làm rầu nồi canh.
Một điều nhịn, chín điều lành.
Giọt máu đào hơn ao nước lã.
Nhập gia tùy tục,
Nhập giang tùy khúc.
Biết người biết ta
Trăm trận trăm thắng.
Xin đừng ghẹo gái có chồng
Cũng đừng phá hoại vợ chồng người ta
Ơn ai một chút dễ quên,
Oán ai một chút để bên dạ này.
Trứng rồng lại nở ra rồng
Liu điu lại nở ra dòng liu điu
Đo sông đo bể khó đo lòng người.
Đi một ngày đàng, học một sàng khôn.
Trâu ta ăn cỏ đồng ta
Tuy rằng cỏ cụt nhưng mà cỏ thơm.
Thức đêm mới biết đêm dài,
Ở lâu mới biết con người phải chăng.
Ai ơi chớ vội cười nhau,
Cười người hôm trước hôm sau người cười
2b- Bằng hữu
Khó giúp nhau mới thảo
Có nghèo mới biết con hiếu,
Có thiếu mới biết bạn hiền.
Mật ngọt chết ruồi
Có chí thì nên.
Của ít, lòng nhiều.
Miệng ăn, núi lở.
Nhất quỉ, nhì ma,
Thứ ba học trò.
Tham thì thâm.
Lá rụng về cội.
Nước chẩy đá mòn.
Góp gió thành bão.
Chở củi về rừng.
Lá lành đùm lá rách.
Cái khó bó cái khôn.
Ăn cây nào rào cây nấỵ
Nén bạc đâm toạc tờ giấy.
Mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa!
Bôn ba, không qua số trời.
Sai một ly, đi một dặm.
Kiến tha lâu cũng đầy tổ.
Lùi một bước tiến ba bước.
Thất bại là mẹ thành công.
Bói ra ma quét nhà ra rác.
Có thực mới vực được đạo.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Của một đồng, công một nén.
Ăn trông nồi, ngồi trông hướng.
Bán anh em xa mua láng giềng gần.
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Giặc đến nhà đàn bà phải đánh.
Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm.
Được làm vua, thua làm giặc!
Đổi bát mồ-hôi, lấy bát cơm!
Con nhà lính, tính nhà quan.
Giầu nhờ bạn, sang nhờ vợ.
Giầu đổi bạn, sang đổi vợ!
Một nụ cười bằng thang thuốc bổ
Cây muốn lặng gió chẳng đừng.
Con muốn nuôi cha mẹ đã khuất.
Học ăn học nói,
Học gói học mở.
Có phước làm quan,
Có gan làm giầu.
Còn thuyền còn chèo,
Còn nước còn tát.
Nhà khó cậy vợ hiền,
Nước loạn nhờ tướng giỏi.
Nhà nghèo, mới hay con thảo,
Nước loạn mới rõ tôi trung.
Của rẻ là của ôi,
Của đầy nồi là của không ngon.
Một cây làm chẳng nên non,
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao.
Đi với bụt mặc áo cà sa,
Đi với ma mặc áo giấy.
Học mà không nghĩ là lầm,
Nghĩ mà không học là nguy.
Tháng năm chưa nằm đã sáng,
Tháng mười chưa cười đã tối.
Ta về ta tắm ao ta,
Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn.
Lời nói không mất tiền mua,
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.
Đã mang tiếng ở trong trời đất ,
Phải có danh gì với núi sông.
Bầu ơi thương lấy bí cùng,
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn.
Ai về Bình Định mà coi,
Đàn bà con gái cầm roi đi quyền.
Ăn buổi giỗ, lỗ buổi cày ,
Một ngày ăn giỗ, ba ngày hút nước.
Ai ơi đừng chóng chớ chầy,
Có công mài sắt, có ngày nên kim.
Ai đem con sáo sang sông,
Để cho con sáo xổ lồng nó bay.
Ai ơi bưng bát cơm đầy,
Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần.
Ăn, thì ăn những miếng ngon,
Làm thì chọn việc cỏn con mà làm.
Có hèn cũng ngựa nhà quan,
Kiều khấu rách nát hồng nhan vẫn còn.
Chim quyên xuống đất ăn trùn,
Anh hùng lỡ vận lên nguồn đốt than.
Nhiễu điều phủ lấy giá gương,
Người trong một nước phải thương nhau cùng.
Cười người chớ vội cười lâu,
Cười người hôm trước hôm sau người cười.
Còn duyên kẻ đón người đưa,
Hết duyên đi sớm về trưa một mình.
Đêm đêm đốt đỉnh hương trầm,
Khói lên nghi ngút âm thầm nhớ quê.
Ai ơi chớ lấy học trò,
Dài lưng tốn vải, ăn no lại nằm.
Anh này số phận ra trò,
Về nhà, cả cạo, cả mò trong niêu.
Bà còng đi chợ trời mưa,
Cái tôm cái tép đi đưa bà còng.
Mồ côi cha ăn cơm với cá,
Mồ côi mẹ liếm lá ngoài đường.
Mấy đời bánh đúc có xương,
Mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng.
Bắc thang lên hỏi ông Trời,
Đem tiền cho gái có đòi được không ?
Dẫu xây chín bậc phù đồ,
Không bằng làm phước cứu cho một người.
Buổi chợ đông, con cá hồng, chê lạt,
Buổi chợ tàn, con tép bạc cũng phải mua.
Kẻ xa xí thì giàu có mà tiêu dùng vẫn thiếu,
Người cần kiệm thì nghèo mà chi tiêu vẫn có thừa.
Đừng ham giành giựt của tiền,
Người hung hay gọi kẻ hiền là ngu.
Phật Tây phương thật quá xa xăm,
Phải tìm kiếm ở trong trí tuệ.
Trên cao đã có thánh tri,
Người nhân nghĩa chẳng hàn vi bao giờ.
Chỉ đâu mà buộc ngang trời,
Tay đâu mà đậy miệng người thế gian.
Sa chân bước xuống ruộng dưa,
Dầu ngay cho chết cũng ngờ rằng gian.
Cẩu thả trong các bổn phận nhỏ,
Là dọn đường cho các lỗi lầm to.
Khôn ngoan đối đáp người ngoài,
Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau.
Chuyện đời nghĩ cũng nực cười,
Một con cá lội mấy người buông câu.
Khi ăn thì phải lựa mùi,
Khi nói thì phải lựa lời chớ sai.
Lời lành cửa Phật truyền soi,
Đọc qua suy nghiệm xét coi chánh tà.
Không có đàn bà xấu,
Chỉ có đàn bà không biết làm cho mình trở thành quyến rũ mà thôi.
Thức lâu mới biết đêm dài,
Ở lâu mới biết là người có nhân.
Thử đem ngọc tốt ra bùn,
Ngọc kia vẫn trắng luôn luôn chẳng mờ.
Xa xôi em chớ ngại ngùng,
Xa người, xa tiếng nhưng lòng không xa.
Khổ đà đi đến như tên,
Ráng lo tu niệm tìm nền Vinh Hoa.
Khôn ngoan đến cửa quan mới biết,
Giàu có ba mươi tết mới hay.
Cây khô xuống nước cũng khô,
Phận nghèo đi tới chỗ mô cũng nghèo.
Gia đình trên thuận dưới hoà,
Quý hơn tiền của ngọc ngà muôn xe.
Khi vui thì vỗ tay vào,
Đến khi hoạn nạn thì nào thấy ai.
Lời lành của Phật truyền soi,
Đọc qua suy nghiệm xét coi chánh tà.
Tất cả hoa quý trên đời,
Không rực rỡ bằng nụ cười của Mẹ.
Làm trai quyết chí tang bồng,
Sao cho tỏ mặt anh hùng mới cam.
Nước giữa đồng chê trong chê đục,
Vũng trâu đầm hì hục khen ngon.
Cây cao thì gió càng lay,
Càng cao danh vọng, càng dày gian nan.
Hoa thơm nhờ hương nhụy,
Người có giá trị nhờ đạo đức tác phong.
Càng thắm thì lại càng phai,
Thoang thoảng hoa lài, càng được thơm lâu
Ở nhà nhất mẹ, nhì con,
Ra đường, chán vạn kẻ dòn hơn ai!
Nước lạnh phải đến giếng,
Nước nóng phải hâm sôi
Bộ binh, bộ hộ, bộ hình,
Ba bộ đồng tình, bóp vú con tôi.
Tưởng rằng tàu lặn, tàu bay
Nên anh bỏ việc cấy cày anh đi .
Biết rằng cu-lít, cu-li,
Thà rằng cứ ở nhà quê với nàng!
Có làng, có xóm, lỡ làng có nhau .
Nhớ lời nguyện ước ba sinh,
Xa xôi ai có biết tình chăng ai ?
Khi về hỏi liễu Chương đài,
Cành xuân đã bẻ cho ai một cành,
Có yêu anh thì bẻ quách cho anh.
Lỡ bước xuống đò,
Sông sâu, sào ngắn, khôn dò tới nơi.
Thuyền buồn gió đánh tả tơi,
Một con chèo quế xa bơi sông hồ .
Trông lên hòn đá lô xô,
Mặt sông lai láng bể hồ trong xanh.
Ngồi đêm trong bóng trăng tàn,
Muốn đoan với nguyệt mà than một lời.
Nguyệt rằng: "Vật đổi sao dời,
Thân này vẫn để cho người soi chung."
Con vua thì lại làm vua,
Con sãi ở chùa lại quét lá đa.
Bao giờ dân nổi can qua,
Con vua thất thế lại ra quét chùa.
Bao giờ đồng ruộng thảnh thơi,
Nằm trâu thổi sáo vui đời Thuấn, Nghiêu.
Mừng nay có chủ Thuấn, Nghiêu,
Mưa Nhân, gió Huệ thảy đều muôn dân.
Sông lô một dải trong ngần,
Thảnh thơi, ta rũ bụi trần cũng nên.
2a- Tu thân
Có chí thì nên.
Năng nói năng vấp.
Trên kính dưới nhường.
Đói cho sạch, rách cho thơm.
Giấy rách phải giữ lấy lề.
Có học phải có hành.
Chết trong hơn sống đục.
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn.
Lấy của che thân,
Đừng lấy thân che của
Kiến tha lâu cũng đầy tổ.
Ở chọn nơi, chơi chọn bạn.
No mất ngon, giận mất khôn.
Đừng nên trọng của hơn người.
Học thầy chẳng tầy học bạn.
Tiền bạc như nước thủy triều.
Của phù vân không chân mà chạy.
Của rề rề, không bằng một nghề trong taỵ.
Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời.
Tín Phật đãi nhân, nhân kính trọng.
Chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo.
Lửa thử vàng, gian nan thử đức.
Vỏ quít dầy có móng tay nhọn.
Đi một đàng học một sàng khôn.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Miếng ngon nhớ lâu, lời đau nhớ đời.
Người đi đầu cúi vai vùng,
Trong dạ độc hiểm chớ cùng thâm giao.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Ăn mặn nói ngay hơn ăn chay nói dối
Thương nhau lắm, cắn nhau đau
Nói trăm thước không bằng bước một gang.
Ghét của nào trời trao của đó.
Uống nước nhớ kẻ đào giếng.
Biết thì thưa thốt,
Không biết thì dựa cột mà nghe
Dù xây chín bậc phù đồ,
Không bằng làm phúc cứu cho một người
Non cao cũng có đường trèo,
Đường dẫu hiểm nghèo cũng có lối đi
Thương thì quả ấu cũng tròn,
Không thương thì bồ hòn cũng méo
Chim khôn lựa cây mà đậu
Người khôn kết nghĩa bạn hiền
Làm trai chí ở cho bền
Đừng lo muộn vợ, chớ phiền muộn con
Đạo đời hai lẽ nào hơn
Con người quân tử chớ sờn dạ tu
Có người làm ác nhãn tiền
Mau thì mình chịu, lâu thì cháu con
Khoan hòa mà chẳng kiêu căng
Tiếng người quân tử vang lừng gần xa
Đừng nói học ngày nay chẳng gấp
Đợi ngày mai học tập cũng xong
Hoa thơm mất nhụy đi rồi
Còn thơm đâu nữa mà người ước ao
Đường tu nếu gặp chơn sư dạy
Một kiếp gia công ắt được thành
Lời thánh hiền để lại biết bao
Sao trai gái chẳng coi mà sửa
Thương ai bằng mẹ thương con
Nhớ ai bằng gái còn son nhớ chồng
Giúp đời đừng đợi trả ơn
Miễn tròn bổn phận hay hơn bạc vàng
Tu là sửa đổi tinh thần
Tu cho giải thoát được thân thanh nhàn
Cơm ăn mỗi bữa một lưng
Hơi đâu mà giận người dưng thêm phiền
Tín Phật đãi nhân, nhân kính trọng
Tự khi khi nhân sự vô thành
Ôi ! Cả sang hèn chẳng ai thong thả
Sao nhân sanh cứ mãi đắm say
Bây giờ chưa biết vàng thau
Đời sau kính trọng người cao tu hành
Lòng của trời siêu vi huyền ảo
Lòng con người điên đảo ngả nghiêng
Tiên, Phật thường khuyên tu giải thoát
Dọn mình trở lại cảng tiêu dao
Tuy tu hành chịu chữ nghèo nàn
Sau đắc đạo gặp điều cao quý
Trời nào có phụ ai đâu
Hay làm thì giàu có chí thì nên
Ai thương ai ghét mặc tình
Phận mình cứ giữ tâm mình thật ngay
Dương trần phải ráng làm hiền
Đừng trọng bạc tiền bỏ nghĩa bỏ nhân
Một lời hưng thịnh quốc gia
Một lời nói quấy nước nhà suy vong
Gặp tay kiếm khách âu bàn kiếm
Chẳng phải thi nhân chớ tặng thi
Học cao không muốn tranh giành
Những người học ít ưa sanh sự phiền
Làm gì nên nghĩ trước, nói phải dò việc sau
Đức thường giữ vững được, hứa hẹn chẳng sai đâu
Trời xanh con nước cũng xanh
Đố ai biết được nhân tình éo le
Khi tu đừng giận chớ hờn
Để tâm thanh tịnh cho hồn thoát siêu
Trứng rồng lại nở ra rồng
Liu điu lại nở ra dòng liu điu
Lòng người mới thật hiểm sâu,
Chỉ trong gang tấc biết đâu mà lường.
Sông sâu còn có kẻ dò,
Lòng người nham hiểm ai đo cho cùng.
Sông sâu sào ngắn khôn dò,
Người khôn ít nói khó đo tấc lòng.
Thay quần thay áo, thay hơi
Thay dáng, thay dấp nhưng người không thay
Tóc quăn chải lược đồi mồi,
Chải đứng, chải ngồi quăn vẫn hoàn quăn.
Lúc nghèo thì chẳng ai nhìn,
Đến khi đỗ trạng chín nghìn anh em.
Còn tiền kẻ rước người mời,
Hết tiền chẳng thấy một người nào ưa.
Lỗ miệng thì nói nam mô,
Trong lòng thì đựng một bồ dao găm.
Làm người suy chính, xét xa,
Cho tường gốc ngọn cho ra vắn dài.
Xin đừng ghẹo gái có chồng
Cũng đừng phá hoại vợ chồng người ta
Trời nào có phụ ai đâu
Hay làm thì giàu có chí thì nên
Nước lã mà vỗ nên hồ
Tay không mà nổi cơ đồ mới ngoan
Có cha mẹ mới có ta
Làm nên là bởi mẹ cha vun trồng
Học cao không muốn tranh giành
Những người học ít ưa sanh sự phiền
2b- Sử thế
Lời thật mất lòng.
Gần lửa, rát mặt.
Ai làm nấy chịu.
Chợ có lề, quê có thói
Nhịn miệng đãi khách.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây.
Đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ.
Buôn có bạn, bán có phường.
Nói có sách mách có chứng.
Một sự nhịn là chín sự lành.
Khó nhịn miệng, mồ côi nhịn lời
Đường mòn nhân nghĩa không mòn.
Con sâu làm rầu nồi canh.
Một điều nhịn, chín điều lành.
Giọt máu đào hơn ao nước lã.
Nhập gia tùy tục,
Nhập giang tùy khúc.
Biết người biết ta
Trăm trận trăm thắng.
Xin đừng ghẹo gái có chồng
Cũng đừng phá hoại vợ chồng người ta
Ơn ai một chút dễ quên,
Oán ai một chút để bên dạ này.
Trứng rồng lại nở ra rồng
Liu điu lại nở ra dòng liu điu
Đo sông đo bể khó đo lòng người.
Đi một ngày đàng, học một sàng khôn.
Trâu ta ăn cỏ đồng ta
Tuy rằng cỏ cụt nhưng mà cỏ thơm.
Thức đêm mới biết đêm dài,
Ở lâu mới biết con người phải chăng.
Ai ơi chớ vội cười nhau,
Cười người hôm trước hôm sau người cười
2b- Bằng hữu
Khó giúp nhau mới thảo
Có nghèo mới biết con hiếu,
Có thiếu mới biết bạn hiền.
3- Tình yêu
Bỏ thì thương, vương thì tội !
Anh đi đường ấy xa xa,
Để em ôm bóng trăng tà năm canh.
Nước non một gánh chung tình,
Nhớ ai ai có nhớ mình hay chăng?
Bến em có gốc dừa tơ,
Đêm trăng em đứng em chờ đợi ai.
Chàng về để áo lại đây,
Phòng khi em nhớ, cầm tay đỡ buồn.
Thương nhau mấy núi cũng trèo,
Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua.
Bắc thang lên hái hoa vàng,
Vì ai cho thiếp biết chàng từ đây!
Chẳng tham vựa lúa anh đầy,
Tham năm ba chữ cho tầy thế gian.
Yêu nhau chẳng quản lầm than,
Mấy sông cũng lội, mấy ngàn cũng qua.
Nhớ ai bổi hổi bồi hồi,
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than !
Ai về ai ở mặc ai,
Thiếp như sầu đượm thắp hoài năm canh.
Đêm đêm tưởng dạng Ngân-hà,
Bóng sao tinh đẩu đã ba năm tròn,
Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn,
Tào-khê nước chảy lòng còn trơ trơ
Cô kia cắt cỏ một mình,
Cho anh cắt với chung tình làm đôi.
Cô còn cắt nữa hay thôi,
Cho anh cắt với làm đôi vợ chồng.
Ai đi đâu đấy hỡi ai ?
Hay là trúc đã nhớ mai đi tìm.
Tìm em như thể tìm chim,
Chim bay biển Bắc, đi tìm biển Đông.
Cha mẹ anh có đánh quằn đánh quại,
Bắt anh ra treo tại nhành dương.
Biểu từ ai, anh từ đặng,
Chớ biểu anh từ người thương, anh không từ.
Còn đang chọn đá thử vàng.
Ngọc lành ai quẩy ra đàng bán rao.
Quan quan bốn tiếng thư cưu,
Mong người quân tử hảo cầu kết duyên.
Phấn son cho phỉ tấm nguyền,
Anh hùng sánh với thuyền quyên mới tình.
Phạt kha thơ ấy rành rành,
Phỉ môi bất đắc xin anh liệu lường.
Nhớ lời nguyện ước ba sinh,
Xa xôi ai có biết tình chăng ai ?
Khi về hỏi liễu Chương đài
Cành xuân đã bẻ cho ai một cành,
Có yêu anh thì bẻ quách cho anh.
- Bây giờ Mận mới hỏi Đào,
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa.
- Mận hỏi thì Đào xin thưa,
Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào !
Lỗ mũi em thì tám gánh lông,
Chồng yêu chồng bảo râu rồng trời cho.
Đêm nằm thì ngáy o o,
Chồng yêu chồng bảo ngáy cho vui nhà.
Đi chợ thì hay ăn quà,
Chồng yêu chồng bảo về nhà đỡ cơm.
Trên đầu những rác cùng rơm,
Chồng yêu chồng bảo hoa thơm giắt đầu.
Yêu nhau thì ném miếng trầu,
Ghét nhau ném đá vỡ đầu nhau ra.
Yêu nhau cau bổ làm ba,
Ghét nhau cau sáu bổ ra làm mười.
Anh đã có vợ hay chưa
Mà anh ăn nói gió đưa ngọt ngào
Mẹ già anh ở nơi nao
Để em tìm vào hầu hạ thay anh
Đàn bà như hạt mưa sa,
Hạt rơi xuống giếng, hạt ra ngoài đồng.
May ra thì được kim vàng,
Chẳng may thì phải kim gang, kim chì.
Đàn ông miệng rộng thì sang,
Đàn bà miệng rộng, tan hoang cửa nhà.
Mua thịt thường chọn miếng mông,
Lấy chồng thường chọn con tông, nhà mòi.
Người thanh, tiếng nói cũng thanh,
Chuông kêu, khẽ đánh bên thành cũng kêu.
Người khôn, con mắt đen sì,
Người dại, con mắt nửa chì, nửa thau.
Những người con mắt lá răm,
Lông mày lá liễu, đáng trăm quan tiền.
Một thương tóc bỏ đuôi gà,
Hai thương ăn nói mặn mà có duyên,
Ba thương má lúm đồng tiền,
Bốn thương răng nhánh hạt huyền kém thua,
Năm thương cổ yếm đeo bùa,
Sáu thương nón Nghệ, quai tua dịu dàng.
Bảy thương nết ở khôn ngoan,
Tám thương ăn nói lại càng thêm xinh.
Chín thương cô ở một mình,
Mười thương con mắt có tình với ai.
Cô kia má đỏ hờng hồng,
Cô chưa lấy chồng còng đợi chờ ai?
Buồng không lần nữa hôm mai,
Răng long đầu bạc tàn phai mấy hồi?
Anh đà có vợ con chưa?
Mà anh ăn nói gió đua ngọt ngào.
Mẹ già anh ở nơi nao?
Để em tìm vào, hầu hạ thay anh.
Thò tay mà ngắt cọng ngò,
Thương em đứt ruột, giả đò ngó ra.
Tình thương quán cũng như nhà,
Lều tranh có nghĩa hơn tòa ngói cao.
Lá này là lá xoan đào,
Tương tư, gọi nó thế nào, hở em?
Lá khoa anh ngỡ lá sen,
Bóng trăng anh ngỡ bóng đèn anh khêu.
Có yêu thì nói răng yêu,
Chẳng yêu thì nói một điều cho xong!
Làm chi dở đục dở trong,
Lờ đò nước hến cho lòng tương tư.
Anh ơi! anh ngồi xuống đây,
Anh nhích lại đây, em hỏi câu này.
Non non, nước nước, mây mây,
Ai làm Nam, Bắc, Đông, Tây, lắm đường?
Yêu nhau chẳng lọ bạc vàng,
Tình thân, nghĩa thiết, xin chàng chớ quên.
Có thường thì thương cho chắc,
Còn trục trặc thì cho trục trặc luôn!
Đừng như con thỏ đầu truông,
Khi vui giỡn bóng, khi buồn giỡn trăng!
Có đêm ra đứng đàng Tây,
Trông lên chỉ thấy bóng mây tà tà.
Có đêm ra đứng vườn hoa,
Trông lên chỉ thấy sao tà xanh xanh.
Có đêm thơ thẩn một mình,
Ở đây thức cả năm canh rõ ràng.
Có đêm tạc đá ghi vàng,
Ngày nào em chả nhớ chàng chàng ơi!
Thương chàng lắm lắm không nguôi,
Nhớ miệng chàng nói, nhớ lời chàng than.
Đêm qua mưa bụi gió bay,
Gió rung cành bạc, gió lay cành vàng.
Em với chàng cùng tổng, khác làng,
Nào em có biết ngõ chàng ở đâu?
Một thương hai nhớ, ba sầu,
Cơm ăn chẳng được, ăn trầu cầm hơi.
Thương chàng lắm lắm chàng ơi!
Biết đâu thanh vắng mà ngồi thở than.
Nhớ chàng như nhớ lạng vàng,
Khát khao về nết, mơ màng về duyên.
Nhớ chàng như nhớ bút nghiên,
Nhớ mực nhớ giấy, như thuyền nhớ sông.
Nhớ chàng như nhớ vợ chồng,
Như chim nhớ tổ, như rồng nhớ mây!
SàiGòn nhỏ số 198, 24/9/04
3a- Con trai ngỏ ý với con gái
Hôm qua tát nước đầu đình,
Bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen.
Em lượm thì cho anh xin,
Hay là em để làm tin trong nhà.
Áo anh sứt chỉ đường tà,
Vợ anh chưa có, Mẹ già chưa khâu.
Áo anh sứt chỉ đã lâu,
Mai mượn cô ấy sang khâu cho dùm.
Khâu rồi anh sẽ trả công,
Mai mốt lấy chồng anh sẽ giúp cho.
Giúp em một thúng xôi vò,
Một con lợn béo, một vò rượu tăm.
Giúp em đôi chiếu em nằm,
Đôi chăn em đắp, đôi trằm em đeo.
Giúp em quan tám tiền treo,
Quan năm tiền cưới lại đèo buồng cau !
3b- Con gái ngỏ ý với con trai
Vào vườn hái quả cau xanh,
Bổ ra làm sáu, mời anh xơi trầu.
Trầu này têm những vôi tàu,
Giữa đệm cát cánh, hai đầu quế cay.
Trầu này ăn thiệt là say,
Dù mặn, dù nhạt, dù cay, dù nồng,
Dùng chăng nên đạo vợ chồng,
Xoi dăm ba miếng kẻo lòng nhớ thương !
3c- Tiếc sự biết nhau quá chậm
- Trèo lên cây bưởi hái hoa,
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm-xuân.
Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc,
Em đã có chồng, anh tiếc lắm thay !
- Ba đồng một mớ trầu cay,
Sao anh không hỏi những ngày còn không.
Bây giờ em đã có chồng,
Như chim vào lồng, như cá cắn câu.
Cá cắn câu, biết đâu mà gỡ,
Chim vào lồng biết thuở nào ra.
3d- Trách sự sai lời nguyện-ước
Đồng tiền Vạn-lịch thích bốn chữ vàng,
Anh tiếc công anh gắn bó với cô nàng bấy lâu.
Bây giờ cô lấy chồng đâu ?
Để anh giúp đỡ trăm cau nghìn vàng :
Năm trăm anh đốt cho nàng,
Còn năm trăm nữa giải oan lời thề.
Xưa kia nói nói, thề thề,
Bây giờ bẻ khóa, trao chìa cho ai ?
Bây giờ nàng đã nghe ai,
Gặp anh ghé nón, chạm vai, chẳng chào ?
3e- Nỗi ly-biệt
Đôi duyên ta như loan với phượng.
Nỡ lòng nào để phượng lìa cây.
Muốn cho có đó có đây,
Ai làm nên nỗi nước này, chàng ơi !
Thà rằng chẳng biết thì thôi,
Biết chi gối chiếc lẻ-loi thêm phiền.
Bỏ thì thương, vương thì tội !
Anh đi đường ấy xa xa,
Để em ôm bóng trăng tà năm canh.
Nước non một gánh chung tình,
Nhớ ai ai có nhớ mình hay chăng?
Bến em có gốc dừa tơ,
Đêm trăng em đứng em chờ đợi ai.
Chàng về để áo lại đây,
Phòng khi em nhớ, cầm tay đỡ buồn.
Thương nhau mấy núi cũng trèo,
Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua.
Bắc thang lên hái hoa vàng,
Vì ai cho thiếp biết chàng từ đây!
Chẳng tham vựa lúa anh đầy,
Tham năm ba chữ cho tầy thế gian.
Yêu nhau chẳng quản lầm than,
Mấy sông cũng lội, mấy ngàn cũng qua.
Nhớ ai bổi hổi bồi hồi,
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than !
Ai về ai ở mặc ai,
Thiếp như sầu đượm thắp hoài năm canh.
Đêm đêm tưởng dạng Ngân-hà,
Bóng sao tinh đẩu đã ba năm tròn,
Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn,
Tào-khê nước chảy lòng còn trơ trơ
Cô kia cắt cỏ một mình,
Cho anh cắt với chung tình làm đôi.
Cô còn cắt nữa hay thôi,
Cho anh cắt với làm đôi vợ chồng.
Ai đi đâu đấy hỡi ai ?
Hay là trúc đã nhớ mai đi tìm.
Tìm em như thể tìm chim,
Chim bay biển Bắc, đi tìm biển Đông.
Cha mẹ anh có đánh quằn đánh quại,
Bắt anh ra treo tại nhành dương.
Biểu từ ai, anh từ đặng,
Chớ biểu anh từ người thương, anh không từ.
Còn đang chọn đá thử vàng.
Ngọc lành ai quẩy ra đàng bán rao.
Quan quan bốn tiếng thư cưu,
Mong người quân tử hảo cầu kết duyên.
Phấn son cho phỉ tấm nguyền,
Anh hùng sánh với thuyền quyên mới tình.
Phạt kha thơ ấy rành rành,
Phỉ môi bất đắc xin anh liệu lường.
Nhớ lời nguyện ước ba sinh,
Xa xôi ai có biết tình chăng ai ?
Khi về hỏi liễu Chương đài
Cành xuân đã bẻ cho ai một cành,
Có yêu anh thì bẻ quách cho anh.
- Bây giờ Mận mới hỏi Đào,
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa.
- Mận hỏi thì Đào xin thưa,
Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào !
Lỗ mũi em thì tám gánh lông,
Chồng yêu chồng bảo râu rồng trời cho.
Đêm nằm thì ngáy o o,
Chồng yêu chồng bảo ngáy cho vui nhà.
Đi chợ thì hay ăn quà,
Chồng yêu chồng bảo về nhà đỡ cơm.
Trên đầu những rác cùng rơm,
Chồng yêu chồng bảo hoa thơm giắt đầu.
Yêu nhau thì ném miếng trầu,
Ghét nhau ném đá vỡ đầu nhau ra.
Yêu nhau cau bổ làm ba,
Ghét nhau cau sáu bổ ra làm mười.
Anh đã có vợ hay chưa
Mà anh ăn nói gió đưa ngọt ngào
Mẹ già anh ở nơi nao
Để em tìm vào hầu hạ thay anh
Đàn bà như hạt mưa sa,
Hạt rơi xuống giếng, hạt ra ngoài đồng.
May ra thì được kim vàng,
Chẳng may thì phải kim gang, kim chì.
Đàn ông miệng rộng thì sang,
Đàn bà miệng rộng, tan hoang cửa nhà.
Mua thịt thường chọn miếng mông,
Lấy chồng thường chọn con tông, nhà mòi.
Người thanh, tiếng nói cũng thanh,
Chuông kêu, khẽ đánh bên thành cũng kêu.
Người khôn, con mắt đen sì,
Người dại, con mắt nửa chì, nửa thau.
Những người con mắt lá răm,
Lông mày lá liễu, đáng trăm quan tiền.
Một thương tóc bỏ đuôi gà,
Hai thương ăn nói mặn mà có duyên,
Ba thương má lúm đồng tiền,
Bốn thương răng nhánh hạt huyền kém thua,
Năm thương cổ yếm đeo bùa,
Sáu thương nón Nghệ, quai tua dịu dàng.
Bảy thương nết ở khôn ngoan,
Tám thương ăn nói lại càng thêm xinh.
Chín thương cô ở một mình,
Mười thương con mắt có tình với ai.
Cô kia má đỏ hờng hồng,
Cô chưa lấy chồng còng đợi chờ ai?
Buồng không lần nữa hôm mai,
Răng long đầu bạc tàn phai mấy hồi?
Anh đà có vợ con chưa?
Mà anh ăn nói gió đua ngọt ngào.
Mẹ già anh ở nơi nao?
Để em tìm vào, hầu hạ thay anh.
Thò tay mà ngắt cọng ngò,
Thương em đứt ruột, giả đò ngó ra.
Tình thương quán cũng như nhà,
Lều tranh có nghĩa hơn tòa ngói cao.
Lá này là lá xoan đào,
Tương tư, gọi nó thế nào, hở em?
Lá khoa anh ngỡ lá sen,
Bóng trăng anh ngỡ bóng đèn anh khêu.
Có yêu thì nói răng yêu,
Chẳng yêu thì nói một điều cho xong!
Làm chi dở đục dở trong,
Lờ đò nước hến cho lòng tương tư.
Anh ơi! anh ngồi xuống đây,
Anh nhích lại đây, em hỏi câu này.
Non non, nước nước, mây mây,
Ai làm Nam, Bắc, Đông, Tây, lắm đường?
Yêu nhau chẳng lọ bạc vàng,
Tình thân, nghĩa thiết, xin chàng chớ quên.
Có thường thì thương cho chắc,
Còn trục trặc thì cho trục trặc luôn!
Đừng như con thỏ đầu truông,
Khi vui giỡn bóng, khi buồn giỡn trăng!
Có đêm ra đứng đàng Tây,
Trông lên chỉ thấy bóng mây tà tà.
Có đêm ra đứng vườn hoa,
Trông lên chỉ thấy sao tà xanh xanh.
Có đêm thơ thẩn một mình,
Ở đây thức cả năm canh rõ ràng.
Có đêm tạc đá ghi vàng,
Ngày nào em chả nhớ chàng chàng ơi!
Thương chàng lắm lắm không nguôi,
Nhớ miệng chàng nói, nhớ lời chàng than.
Đêm qua mưa bụi gió bay,
Gió rung cành bạc, gió lay cành vàng.
Em với chàng cùng tổng, khác làng,
Nào em có biết ngõ chàng ở đâu?
Một thương hai nhớ, ba sầu,
Cơm ăn chẳng được, ăn trầu cầm hơi.
Thương chàng lắm lắm chàng ơi!
Biết đâu thanh vắng mà ngồi thở than.
Nhớ chàng như nhớ lạng vàng,
Khát khao về nết, mơ màng về duyên.
Nhớ chàng như nhớ bút nghiên,
Nhớ mực nhớ giấy, như thuyền nhớ sông.
Nhớ chàng như nhớ vợ chồng,
Như chim nhớ tổ, như rồng nhớ mây!
SàiGòn nhỏ số 198, 24/9/04
3a- Con trai ngỏ ý với con gái
Hôm qua tát nước đầu đình,
Bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen.
Em lượm thì cho anh xin,
Hay là em để làm tin trong nhà.
Áo anh sứt chỉ đường tà,
Vợ anh chưa có, Mẹ già chưa khâu.
Áo anh sứt chỉ đã lâu,
Mai mượn cô ấy sang khâu cho dùm.
Khâu rồi anh sẽ trả công,
Mai mốt lấy chồng anh sẽ giúp cho.
Giúp em một thúng xôi vò,
Một con lợn béo, một vò rượu tăm.
Giúp em đôi chiếu em nằm,
Đôi chăn em đắp, đôi trằm em đeo.
Giúp em quan tám tiền treo,
Quan năm tiền cưới lại đèo buồng cau !
3b- Con gái ngỏ ý với con trai
Vào vườn hái quả cau xanh,
Bổ ra làm sáu, mời anh xơi trầu.
Trầu này têm những vôi tàu,
Giữa đệm cát cánh, hai đầu quế cay.
Trầu này ăn thiệt là say,
Dù mặn, dù nhạt, dù cay, dù nồng,
Dùng chăng nên đạo vợ chồng,
Xoi dăm ba miếng kẻo lòng nhớ thương !
3c- Tiếc sự biết nhau quá chậm
- Trèo lên cây bưởi hái hoa,
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm-xuân.
Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc,
Em đã có chồng, anh tiếc lắm thay !
- Ba đồng một mớ trầu cay,
Sao anh không hỏi những ngày còn không.
Bây giờ em đã có chồng,
Như chim vào lồng, như cá cắn câu.
Cá cắn câu, biết đâu mà gỡ,
Chim vào lồng biết thuở nào ra.
3d- Trách sự sai lời nguyện-ước
Đồng tiền Vạn-lịch thích bốn chữ vàng,
Anh tiếc công anh gắn bó với cô nàng bấy lâu.
Bây giờ cô lấy chồng đâu ?
Để anh giúp đỡ trăm cau nghìn vàng :
Năm trăm anh đốt cho nàng,
Còn năm trăm nữa giải oan lời thề.
Xưa kia nói nói, thề thề,
Bây giờ bẻ khóa, trao chìa cho ai ?
Bây giờ nàng đã nghe ai,
Gặp anh ghé nón, chạm vai, chẳng chào ?
3e- Nỗi ly-biệt
Đôi duyên ta như loan với phượng.
Nỡ lòng nào để phượng lìa cây.
Muốn cho có đó có đây,
Ai làm nên nỗi nước này, chàng ơi !
Thà rằng chẳng biết thì thôi,
Biết chi gối chiếc lẻ-loi thêm phiền.
4- Linh tinh
Bao giờ tôi gặp em lần nữa,
Ngày ấy thanh bình chắc nở hoa.
Đã hết sắc mùa chinh chiến cũ,
Còn có bao giờ em nhớ ta ?
1949
Quang Dũng
Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông
Nguyễn Bá Học
Thà làm quỷ nước Nam, còn hơn làm vua đất Bắc
Trần Bình Trọng
Yêu giống nòi mình lầm than mãi rồi
Yêu khiến lòng chẳng biết sao nguôi
Du Ca
Súc-sắc súc-sẻ
Bao giờ tôi gặp em lần nữa,
Ngày ấy thanh bình chắc nở hoa.
Đã hết sắc mùa chinh chiến cũ,
Còn có bao giờ em nhớ ta ?
1949
Quang Dũng
Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông
Nguyễn Bá Học
Thà làm quỷ nước Nam, còn hơn làm vua đất Bắc
Trần Bình Trọng
Yêu giống nòi mình lầm than mãi rồi
Yêu khiến lòng chẳng biết sao nguôi
Du Ca
Súc-sắc súc-sẻ
Nhà nào nhà này, còn đèn còn lửa,
Mở cửa cho anh em chúng tôi vào.
Bước lên giường cao, thấy đôi rồng ấp;
Bước xuống giường thấp, thấy đôi rồng chầu;
Bước ra đằng sau, thấy nhà ngói lợp.
Voi ông còn buộc, ngựa ông còn cầm,
Ông sống một trăm, thêm năm tuổi lẻ.
Vợ ông sinh đẻ, những con tốt lành,
Những con như tranh, những con như rối.
Mở cửa cho anh em chúng tôi vào.
Bước lên giường cao, thấy đôi rồng ấp;
Bước xuống giường thấp, thấy đôi rồng chầu;
Bước ra đằng sau, thấy nhà ngói lợp.
Voi ông còn buộc, ngựa ông còn cầm,
Ông sống một trăm, thêm năm tuổi lẻ.
Vợ ông sinh đẻ, những con tốt lành,
Những con như tranh, những con như rối.
Thằng Bờm
Thằng Bờm có cái quạt mo,
Phú-ông xin đổi ba bò chín trâu.
Bờm rằng : Bờm chẳng lấy trâu.
Phú-ông xin đổi một xâu cá mè.
Bờm rằng : Bờm chẳng lấy mè.
Phú ông xin đổi một bè gỗ lim.
Bờm rằng : Bờm chẳng lấy lim.
Phú ông xin đổi con chim đồi-mồi.
Bờm rằng : Bờm chẳng lấy mồi.
Phú-ông xin đổi nắm xôi, Bờm cười.
Phú-ông xin đổi ba bò chín trâu.
Bờm rằng : Bờm chẳng lấy trâu.
Phú-ông xin đổi một xâu cá mè.
Bờm rằng : Bờm chẳng lấy mè.
Phú ông xin đổi một bè gỗ lim.
Bờm rằng : Bờm chẳng lấy lim.
Phú ông xin đổi con chim đồi-mồi.
Bờm rằng : Bờm chẳng lấy mồi.
Phú-ông xin đổi nắm xôi, Bờm cười.
Chặt củi
Tay cầm con dao
Làm sao cho sắc,
Để mà dễ cắt,
Để mà dễ chặt,
Chặt lấy củi cành.
Trèo lên rừng xanh,
Chạy quanh sườn núi,
Một mình thui-thủi,
Chặt cây chặt củi,
Tìm chốn mà ngồi,
Kìa một đàn chim,
Ở đâu bay đến.
Ở đâu bay lại;
Con đang cắn trái.
Con đang tha mồi,
Qua lối nọ nó ăn,
Cái con hươu kia,
Mày đang ăn lộc,
Lộc vả, lộc sung,
Mày trông thấy tớ,
Tớ không đuổi mày,
Mày qua lối nọ làm chi ?
Làm sao cho sắc,
Để mà dễ cắt,
Để mà dễ chặt,
Chặt lấy củi cành.
Trèo lên rừng xanh,
Chạy quanh sườn núi,
Một mình thui-thủi,
Chặt cây chặt củi,
Tìm chốn mà ngồi,
Kìa một đàn chim,
Ở đâu bay đến.
Ở đâu bay lại;
Con đang cắn trái.
Con đang tha mồi,
Qua lối nọ nó ăn,
Cái con hươu kia,
Mày đang ăn lộc,
Lộc vả, lộc sung,
Mày trông thấy tớ,
Tớ không đuổi mày,
Mày qua lối nọ làm chi ?
Thói hay chế-giễu
Ở sao cho vừa lòng người:
Ở rộng người cười, ở hẹp người chê ;
Cao chê ngỏng thấp chê lùn,
Béo chê béo trục béo tròn,
Gầy chê xương sống xương sườn phơi ra.
Thói ham danh lợi
Cái vòng danh lợi cong cong,
Kẻ hòng ra khỏi, người mong bước vào.
Sự đời nghĩ cũng nực cười :
Một con cá lội, mấy người buông câu.
Tình cảnh người nhà quê
Ở sao cho vừa lòng người:
Ở rộng người cười, ở hẹp người chê ;
Cao chê ngỏng thấp chê lùn,
Béo chê béo trục béo tròn,
Gầy chê xương sống xương sườn phơi ra.
Thói ham danh lợi
Cái vòng danh lợi cong cong,
Kẻ hòng ra khỏi, người mong bước vào.
Sự đời nghĩ cũng nực cười :
Một con cá lội, mấy người buông câu.
Tình cảnh người nhà quê
Làng ta phong cảnh hữu tình,
Dân-cư giang khúc như hình con long.
Nhờ trời hạ kế sang đông,
Làm nghề cày cấy vun trồng tốt tươi.
Vụ năm cho đến vụ mười,
Trong làng kẻ gái người trai đua nghề.
Trời ra, gắng ; trời lặn , về,
Ngày ngày, tháng tháng, nghiệp nghề truân-chiên.
Dưới dân họ, trên quan viên,
Công-bình giữ mực cầm quyền cho thay.
Bây giờ gặp phải hội này,
Khi trời hạn hán, khi hay mưa dầm ;
Khi trời gió bão ầm ầm,
Đồng điền lúa thóc mười phần được ba.
Lấy gì đăng nạp nữa mà,
Lấy gì công việc nước nhà cho đang.
Lấy gì sưu thuế phép thường,
Lấy gì bổ trợ đong lường làm ăn.
Trời làm khổ cực hại dân,
Trời làm mất-mát có phần nào chăng.
Dân-cư giang khúc như hình con long.
Nhờ trời hạ kế sang đông,
Làm nghề cày cấy vun trồng tốt tươi.
Vụ năm cho đến vụ mười,
Trong làng kẻ gái người trai đua nghề.
Trời ra, gắng ; trời lặn , về,
Ngày ngày, tháng tháng, nghiệp nghề truân-chiên.
Dưới dân họ, trên quan viên,
Công-bình giữ mực cầm quyền cho thay.
Bây giờ gặp phải hội này,
Khi trời hạn hán, khi hay mưa dầm ;
Khi trời gió bão ầm ầm,
Đồng điền lúa thóc mười phần được ba.
Lấy gì đăng nạp nữa mà,
Lấy gì công việc nước nhà cho đang.
Lấy gì sưu thuế phép thường,
Lấy gì bổ trợ đong lường làm ăn.
Trời làm khổ cực hại dân,
Trời làm mất-mát có phần nào chăng.
Việc làm ruộng
Tháng chạp là tháng giồng khoai,
Tháng giêng giồng đậu, tháng hai giồng cà.
Tháng ba cày vỡ ruộng ra,
Tháng tư làm mạ, mưa sa đầy đồng.
Ai ai cùng vợ cùng chồng,
Chồng cày, vợ cấy trong lòng vui thay !
Tháng năm gặt hái đã xong,
Nhờ trời một mẫu năm nong thóc đầy.
Năm nong đầy, em xay, em, giã.
Trấu ủ phân, cám bã nuôi heo.
Sang năm lúa tốt tiền nhiều,
Em đem đóng thuế, đóng sưu cho chồng.
Đói no có thiếp có chàng,
Còn hơn chung-đỉnh giàu sang một mình.
Tháng giêng giồng đậu, tháng hai giồng cà.
Tháng ba cày vỡ ruộng ra,
Tháng tư làm mạ, mưa sa đầy đồng.
Ai ai cùng vợ cùng chồng,
Chồng cày, vợ cấy trong lòng vui thay !
Tháng năm gặt hái đã xong,
Nhờ trời một mẫu năm nong thóc đầy.
Năm nong đầy, em xay, em, giã.
Trấu ủ phân, cám bã nuôi heo.
Sang năm lúa tốt tiền nhiều,
Em đem đóng thuế, đóng sưu cho chồng.
Đói no có thiếp có chàng,
Còn hơn chung-đỉnh giàu sang một mình.
Ba mươi sáu phố ở Hà-nội
Rủ nhau chơi khắp Long-thành.
Ba mươi sáu phố rành rành chẳng sai ;
Hàng Bồ, hàng Bạc, hàng Gai,
Hàng Buồm, hàng Thiếc, hàng Hài, hàng Khay.
Mã -vĩ, hàng Điếu, hàng Giầy,
Hàng Lờ, hàng Cót, hàng Mây, hàng Đàn,
Phố Mới, Phúc-kiến, hàng Ngang,
Hàng Mã, hàng Mắm, hàng Than, hàng Đồng,
Hàng Muối, hàng Nón, Cầu Đông,
Hàng Hòm, hàng Đậu, hàng Bông, hàng Bè,
Hàng Thùng, hàng Bát, hàng Tre,
Hàng Vôi, hàng Giấy, hàng The, hàng Gà.
Quanh đi đến phố hàng Da,
Trải xem hàng phố, thật là cũng xinh.
Phố hoa thứ nhất Long-thành,
Phố dăng mắc cửi, đàng quanh bàn cờ.
Người về nhớ cảnh ngẩn-ngơ,
Bút hoa xin chép nên thơ lưu-truyền.
Ba mươi sáu phố rành rành chẳng sai ;
Hàng Bồ, hàng Bạc, hàng Gai,
Hàng Buồm, hàng Thiếc, hàng Hài, hàng Khay.
Mã -vĩ, hàng Điếu, hàng Giầy,
Hàng Lờ, hàng Cót, hàng Mây, hàng Đàn,
Phố Mới, Phúc-kiến, hàng Ngang,
Hàng Mã, hàng Mắm, hàng Than, hàng Đồng,
Hàng Muối, hàng Nón, Cầu Đông,
Hàng Hòm, hàng Đậu, hàng Bông, hàng Bè,
Hàng Thùng, hàng Bát, hàng Tre,
Hàng Vôi, hàng Giấy, hàng The, hàng Gà.
Quanh đi đến phố hàng Da,
Trải xem hàng phố, thật là cũng xinh.
Phố hoa thứ nhất Long-thành,
Phố dăng mắc cửi, đàng quanh bàn cờ.
Người về nhớ cảnh ngẩn-ngơ,
Bút hoa xin chép nên thơ lưu-truyền.
Bài hát đố
- Ở đâu năm cửa, nàng ơi !
Sông nào sáu khúc nước chảy xuôi một dòng ?
Sông nào bên đục bên trong ?
Núi nào thắt cổ bồng mà có thánh sinh ?
Đền nào thiêng nhất tỉnh Thanh ?
Ở đâu lại có cái thành tiên xây ?
Ở đâu là chín từng mây ?
Ở đâu lắm nước, ở đâu nhiều vàng ?
Chùa nào mà lại có hang ?
Ở đâu lắm gỗ thời nàng biết không ?
Ai mà xin lấy túi đồng ?
Ở đâu lại có con sông Ngân-Hà ?
Nước nào dệt gấm thêu hoa ?
Ai mà sinh ra cửa, ra nhà, nàng ơi ?
Kìa ai đội đá vá trời ?
Kìa ai trị thuỷ cho đời được yên ?
Anh hỏi em trong bấy nhiêu lời,
Xin em giảng rõ từng nơi từng người.
- Thành Hà-nội năm cửa, chàng ơi !
Sông Lục-đầu sáu khúc nước chảy xuôi một dòng.
Nước sông Thương bên đục bên trong,
Núi đức thánh Tản thắt cổ bồng mà lại có thánh sinh.
Đền Sòng thiêng nhất tỉnh Thanh,
Ở trên tỉnh Lạng, có thành tiên xây.
Trên trời có chín từng mây,
Dưới sông lắm nước, núi nay lắm vàng.
Chùa Hương-tích mà lại ở hang ;
Trên rừng lắm gỗ thời chàng biết không ?
Ông Nguyễn Minh-Không xin được túi đồng,
Trên trời lại có con sông Ngân-hà.
Nước Tàu dệt gấm thêu hoa;
Ông Hữu-Sào sinh ra cửa, ra nhà, chàng ơi !
Bà Nữ-Oa đội đá vá trời ;
Vua Đại-Vũ trị thủy cho đời yên vui.
Anh hỏi em trong bấy nhiêu lời,
Em xin giảng rõ từng nơi từng người.
Sông nào sáu khúc nước chảy xuôi một dòng ?
Sông nào bên đục bên trong ?
Núi nào thắt cổ bồng mà có thánh sinh ?
Đền nào thiêng nhất tỉnh Thanh ?
Ở đâu lại có cái thành tiên xây ?
Ở đâu là chín từng mây ?
Ở đâu lắm nước, ở đâu nhiều vàng ?
Chùa nào mà lại có hang ?
Ở đâu lắm gỗ thời nàng biết không ?
Ai mà xin lấy túi đồng ?
Ở đâu lại có con sông Ngân-Hà ?
Nước nào dệt gấm thêu hoa ?
Ai mà sinh ra cửa, ra nhà, nàng ơi ?
Kìa ai đội đá vá trời ?
Kìa ai trị thuỷ cho đời được yên ?
Anh hỏi em trong bấy nhiêu lời,
Xin em giảng rõ từng nơi từng người.
- Thành Hà-nội năm cửa, chàng ơi !
Sông Lục-đầu sáu khúc nước chảy xuôi một dòng.
Nước sông Thương bên đục bên trong,
Núi đức thánh Tản thắt cổ bồng mà lại có thánh sinh.
Đền Sòng thiêng nhất tỉnh Thanh,
Ở trên tỉnh Lạng, có thành tiên xây.
Trên trời có chín từng mây,
Dưới sông lắm nước, núi nay lắm vàng.
Chùa Hương-tích mà lại ở hang ;
Trên rừng lắm gỗ thời chàng biết không ?
Ông Nguyễn Minh-Không xin được túi đồng,
Trên trời lại có con sông Ngân-hà.
Nước Tàu dệt gấm thêu hoa;
Ông Hữu-Sào sinh ra cửa, ra nhà, chàng ơi !
Bà Nữ-Oa đội đá vá trời ;
Vua Đại-Vũ trị thủy cho đời yên vui.
Anh hỏi em trong bấy nhiêu lời,
Em xin giảng rõ từng nơi từng người.
Tục-ngữ, ca-dao gốc chữ Hán
Tiên học lễ, hậu học văn.
(Trước học lễ, nghĩa; sau mới học văn-chương).
Huynh đệ như thủ túc.
(Anh em như chân tay)
Đại phú do Thiên, tiểu phú do cần.
(Giầu to do Trời, giầu nhỏ do cần-kiệm).
Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên.
(Con người mưu toan, Trời định sự thành, bại).
Nam thực như hổ, nữ thực như miêu.
(Con trai ăn như hổ, con gái ăn như mèo.
Tiểu bất nhẫn tất loạn đại mưu
(Không nhịn việc nhỏ thì loạn mưu to).
Thượng bất chính, hạ tắc loạn.
(Trên không ngay thẳng, dưới sẽ làm bậy.
Thiên bất dung gian.
(Trời không tha kẻ làm bậy.)
Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí.
(Việc lành không đến hai lần, việc dữ không đến một mình.)
Tri túc đãi túc, hà thời túc,
Tri nhàn đãi nhàn, hà thời nhàn.
(Biết thế nào là đủ, thì sẽ thấy đủ,
Biết thế nào là nhàn, thì sẽ thấy nhàn.)
Hổ phụ sinh hổ tử.
(Cha là cọp, sinh con là cọp.)
Tiên học lễ, hậu học văn.
(Trước học lễ, nghĩa; sau mới học văn-chương).
Huynh đệ như thủ túc.
(Anh em như chân tay)
Đại phú do Thiên, tiểu phú do cần.
(Giầu to do Trời, giầu nhỏ do cần-kiệm).
Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên.
(Con người mưu toan, Trời định sự thành, bại).
Nam thực như hổ, nữ thực như miêu.
(Con trai ăn như hổ, con gái ăn như mèo.
Tiểu bất nhẫn tất loạn đại mưu
(Không nhịn việc nhỏ thì loạn mưu to).
Thượng bất chính, hạ tắc loạn.
(Trên không ngay thẳng, dưới sẽ làm bậy.
Thiên bất dung gian.
(Trời không tha kẻ làm bậy.)
Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí.
(Việc lành không đến hai lần, việc dữ không đến một mình.)
Tri túc đãi túc, hà thời túc,
Tri nhàn đãi nhàn, hà thời nhàn.
(Biết thế nào là đủ, thì sẽ thấy đủ,
Biết thế nào là nhàn, thì sẽ thấy nhàn.)
Hổ phụ sinh hổ tử.
(Cha là cọp, sinh con là cọp.)
Tục-ngữ, ca dao
5- Tục-ngữ, ca-dao tân
thời
Thấy vậy, mà không phải vậy.
Còn quê-hương, thì còn tất cả,
Mất quê-hương, là mất tất cả!
Đừng nghe những gì Cộng-Sản nói,
Hãy nhìn kỹ những gì Cộng-Sản làm.
Mất mùa là bởi thiên-tai,
Được mùa là bởi thiên-tài đảng ta.
Chiều chiều ra bến Ninh-Kiều,
Dưới chân tượng Bác, đĩ nhiều hơn dân!
Thấy vậy, mà không phải vậy.
Còn quê-hương, thì còn tất cả,
Mất quê-hương, là mất tất cả!
Đừng nghe những gì Cộng-Sản nói,
Hãy nhìn kỹ những gì Cộng-Sản làm.
Mất mùa là bởi thiên-tai,
Được mùa là bởi thiên-tài đảng ta.
Chiều chiều ra bến Ninh-Kiều,
Dưới chân tượng Bác, đĩ nhiều hơn dân!
Đoạn
sau đây trích từ mục "Văn học dân gian" của báo Người Dân số 109
(tháng 9, 1999)
Tự do chết đói với nhau
Độc lập đứng dậy làm trâu kéo cầy
Ba bẩy hai mươi mốt ngày
Hạnh phúc tràn đầy là đạp xích lô
Cướp đường, cướp chợ, cướp sông
Cướp sâu, cướp cạn, cướp trong, cướp ngoài
Cướp đông, cướp xuống thôn đoài
Dân ta căm giận hoài hoài không quên.
Ai về Nam Định, Hải Phòng
Cho ta nhắn tụi thằng Đồng một câu :
Liệu mà tụt xuống cho mau
Kẻo rồi bị chém beng đầu đến nơi.
Trường Chinh, Lê Duẩn, Văn Đồng
Ba thằng cùng béo, vặt lông thằng nào?
Vặt lông cả đám cho tao !
Một ngày làm việc bằng hai
Để cho cán bộ mua đài mua xe.
Một ngày làm việc bằng ba
Để cho chủ nhiệm xây nhà xây sân.
Ai về qua tỉnh Nam Hà
Hãy xem lũ khỉ xây nhà bê tông.
Khỉ ơi ! Mày có biết không?
Chúng ông làm chủ mà không bằng mày?
Gia đình giờ chẳng có tiền
Ốm đau lại viếng, tật nguyền lại mang
Ruộng đồng,cây trái bỏ hoang
Không người săn sóc, hoang tàn rất mau.
Chí Minh đích thực chính mi rồi
Kháng chiến lâu ngày khiến chán thôi
Thi đua vượt mức, thua đi mãi
Chú phỉnh tôi rồi, chính phủ ơi !
Cơm ăn một gạo hai mì
Bay lên vũ trụ làm gì hở Tuân?
Một thằng lên vũ trụ
Trăm thằng đi Mút Cu
Nghìn thằng chè chén lu bù
Nhân dân lao động chổng khu đắp đường!
Đảng là mẹ, Bác là cha
Từ khi Bác chết, Đảng ta góa chồng
Sinh ra rặt rắn, vắng rồng
Thạch Sanh không thấy, Lý Thông quá nhiều.
Độc lập đứng dậy làm trâu kéo cầy
Ba bẩy hai mươi mốt ngày
Hạnh phúc tràn đầy là đạp xích lô
Cướp đường, cướp chợ, cướp sông
Cướp sâu, cướp cạn, cướp trong, cướp ngoài
Cướp đông, cướp xuống thôn đoài
Dân ta căm giận hoài hoài không quên.
Ai về Nam Định, Hải Phòng
Cho ta nhắn tụi thằng Đồng một câu :
Liệu mà tụt xuống cho mau
Kẻo rồi bị chém beng đầu đến nơi.
Trường Chinh, Lê Duẩn, Văn Đồng
Ba thằng cùng béo, vặt lông thằng nào?
Vặt lông cả đám cho tao !
Một ngày làm việc bằng hai
Để cho cán bộ mua đài mua xe.
Một ngày làm việc bằng ba
Để cho chủ nhiệm xây nhà xây sân.
Ai về qua tỉnh Nam Hà
Hãy xem lũ khỉ xây nhà bê tông.
Khỉ ơi ! Mày có biết không?
Chúng ông làm chủ mà không bằng mày?
Gia đình giờ chẳng có tiền
Ốm đau lại viếng, tật nguyền lại mang
Ruộng đồng,cây trái bỏ hoang
Không người săn sóc, hoang tàn rất mau.
Chí Minh đích thực chính mi rồi
Kháng chiến lâu ngày khiến chán thôi
Thi đua vượt mức, thua đi mãi
Chú phỉnh tôi rồi, chính phủ ơi !
Cơm ăn một gạo hai mì
Bay lên vũ trụ làm gì hở Tuân?
Một thằng lên vũ trụ
Trăm thằng đi Mút Cu
Nghìn thằng chè chén lu bù
Nhân dân lao động chổng khu đắp đường!
Đảng là mẹ, Bác là cha
Từ khi Bác chết, Đảng ta góa chồng
Sinh ra rặt rắn, vắng rồng
Thạch Sanh không thấy, Lý Thông quá nhiều.
Đoạn
sau đây trích từ mục "Văn học dân gian" của báo Người Dân số 110
(tháng 10, 1999)
Tiền là Tiên là Phật
Là sức bật cũa con người
Là nụ cười cũa tuổi trẻ
Là sức khỏe của ông già
Là cái đà danh vọng
Là cái lọng che thân
Là cán cân công lý
Đồng tiền là hết ý.
Tiền lột quần con điếm,
Tiền bịt miệng công an,
Tiền biến hàng thành họ,
Tiền biến sâu bọ thành người,
Tiền mua cười bán khóc,
Tiền đưa chó lên bàn độc nghênh ngang.
Phong lan, phong chức phong bì,
Trong ba cái đó, cái gì quí hơn?
Phong lan ngắm mãi cũng buồn
Phong chức thì phải cúi luồn vào ra,
Chỉ còn cái phong thứ ba,
Mở ra thơm nức,cả nhà cùng vui.
Nhà nào giầu bằng nhà cán bộ,
Hộ nào sang bằng hộ đảng viên?
Dân tình thất bát đảo điên,
Công an mặc sức vung tiền vui chơi!
Công qũy bao năm đã lỡ xài,
Hẳn là ta chẳng kém chi ai,
Cho nên mãi mãi bình chân vại,
Mới hiểu rằng đây có biệt tài.
Cũng rằng xế hộp, cũng vi la,
Nhưng là tài sản cùa riêng bà(1)
Rồi đây kẻ chống phường tham nhũng,
Xa lộ an toàn chỉ có ta..
(1) Cán bộ tham nhũng để vợ đứng tên sở hửu chủ
Là sức bật cũa con người
Là nụ cười cũa tuổi trẻ
Là sức khỏe của ông già
Là cái đà danh vọng
Là cái lọng che thân
Là cán cân công lý
Đồng tiền là hết ý.
Tiền lột quần con điếm,
Tiền bịt miệng công an,
Tiền biến hàng thành họ,
Tiền biến sâu bọ thành người,
Tiền mua cười bán khóc,
Tiền đưa chó lên bàn độc nghênh ngang.
Phong lan, phong chức phong bì,
Trong ba cái đó, cái gì quí hơn?
Phong lan ngắm mãi cũng buồn
Phong chức thì phải cúi luồn vào ra,
Chỉ còn cái phong thứ ba,
Mở ra thơm nức,cả nhà cùng vui.
Nhà nào giầu bằng nhà cán bộ,
Hộ nào sang bằng hộ đảng viên?
Dân tình thất bát đảo điên,
Công an mặc sức vung tiền vui chơi!
Công qũy bao năm đã lỡ xài,
Hẳn là ta chẳng kém chi ai,
Cho nên mãi mãi bình chân vại,
Mới hiểu rằng đây có biệt tài.
Cũng rằng xế hộp, cũng vi la,
Nhưng là tài sản cùa riêng bà(1)
Rồi đây kẻ chống phường tham nhũng,
Xa lộ an toàn chỉ có ta..
(1) Cán bộ tham nhũng để vợ đứng tên sở hửu chủ
Đoạn
sau đây trích từ mục "Văn học dân gian" của báo Người Dân số
111(tháng 11, 1999)
Nhà ai
giầu bằng nhà cán bộ,
Hộ nào sang bằng hộ đảng viên?
Dân tình thất đảo bát điên,
Công an mặc sức vung tiền vui chơi.
Hai trăm ngồi phán (hàng bộ trưởng, lương tháng 200đ, tiền hồi 1965)
Trăm tám ngồi nghe (thứ trưởng,180đ)
Tranh nhà, tranh xe,
Là anh trăm rưởi (giám đốc, quận trưởng,150đ)
Tất ta tất tưởi,
Là chị chín mươi (chánh sự vụ, phường trưởng, 90đ)
Dở khóc dở cười,
là anh sáu chục (chủ sự 60đ)
Cửa nhà lục đục,
Là chị bốn lăm (nhân viên 45đ)
Rau cháo quanh năm,
Là anh băm chín (nhân viên 39đ)
Bữa ăn bữa nhịn,
Là chị băm hai (nhân viên 32đ)
Có làm không nhai,
là thằng nông nghiệp.
Xã Hội Chủ Nghĩa"
Xạo hết chỗ nói (thông tin)
Xoá hết chữ nghĩa (giáo dục)
Xuống hàng chó ngựa (chính trị)
Xếp hàng cả ngày (phân phối lương thực)
Xiết họng công nhân (quan điểm giai cấp)
Hộ nào sang bằng hộ đảng viên?
Dân tình thất đảo bát điên,
Công an mặc sức vung tiền vui chơi.
Hai trăm ngồi phán (hàng bộ trưởng, lương tháng 200đ, tiền hồi 1965)
Trăm tám ngồi nghe (thứ trưởng,180đ)
Tranh nhà, tranh xe,
Là anh trăm rưởi (giám đốc, quận trưởng,150đ)
Tất ta tất tưởi,
Là chị chín mươi (chánh sự vụ, phường trưởng, 90đ)
Dở khóc dở cười,
là anh sáu chục (chủ sự 60đ)
Cửa nhà lục đục,
Là chị bốn lăm (nhân viên 45đ)
Rau cháo quanh năm,
Là anh băm chín (nhân viên 39đ)
Bữa ăn bữa nhịn,
Là chị băm hai (nhân viên 32đ)
Có làm không nhai,
là thằng nông nghiệp.
Xã Hội Chủ Nghĩa"
Xạo hết chỗ nói (thông tin)
Xoá hết chữ nghĩa (giáo dục)
Xuống hàng chó ngựa (chính trị)
Xếp hàng cả ngày (phân phối lương thực)
Xiết họng công nhân (quan điểm giai cấp)
Hoan
hô Cộng-sản Việt-Nam,
Cuối đời bán cả giang-san nước nhà.
Bản-Giốc cao đẹp của ta,
Nay còn đâu nữa để mà ngắm trông!
Cuối đời bán cả giang-san nước nhà.
Bản-Giốc cao đẹp của ta,
Nay còn đâu nữa để mà ngắm trông!
Trích tư
bài"Vài nét Trào phúng trong Văn Chương Bình dân" của Huỳnh văn Phú
trong số Xuân Giáp thân của báo Sàigòn nhỏ.
Lịch-sử đảng Cộng-sản Việt Nam:
Từ hang Pác Pó chui ra,
Vươn vai một cái rồi ta chui vào.
Chính sách 3 khoan:
- Quen thì khoan yêu,
- Yêu thì khoan cưới,
- Cưới thì khoan có con.
Văn minh như cỡ nước Nga,
Chẳng ai cấm cản thụt ra thụt vào.
Phong kiến như cỡ nước Tàu,
Cững đâu có cấm thụt vào thụt ra.
Anh hùng như nước Việt ta,
Tại sao lại cấm thụt ra thụt vào?
Cưỡng ép hôn nhân:
Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa,
Cụ Hồ đã bảo rằng ta lấy mình.
Không tin đi hỏi Việt Minh,
Việt Minh cũng bảo rằng mình lấy ta.
Không tin sang hỏi Nga-Hoa,
Nga-Hoa cũng bảo rằng ta lấy mình.
Chỉ tiêu phân phối cái gọi là nhu yếu phẩm:
Một năm ba thước vải sô,
Làm sao che kín "bác Hồ" em ơi!
Huyền thoại Điện Biên:
Ngày xưa Đại Tướng cầm quân,
Bây giờ Đại tướng cầm quần chị em.
Tư cách của lãnh tụ:
Bác Hồ cùng với bác Tôn,
Rủ nhau xuống suôi dòm...mồm Minh Khai.
Đỉnh cao trí tuệ:
Chị em du kích giỏi thay,
Bắn máy bay Mỹ rớt ngay... cửa mình.
Anh đi công tác Pờ Lây,
Cu dài dằng dạc biết ngày nào ra.
Bẳo ra đường,
Ra đường.
Bảo nằm gậm giường,
Nằm gậm giường.
Bảo sủa,
Sủa.
Bảo im,
Im.
Và cứ thế triền miên,
Một đời con chó.
*
* *
Xe xanh, cờ đỏ, sao vàng,
Đến đâu chỉ thấy hai hàng lệ rơi.
Gái già cho tới đĩ non,
Hễ ra khỏi cửa là Son Đố Mì.
Son Son, Đố Đố, Mì Mì,
Con tôi to bụng cũng vì Mì Sol.
Thằng Tây thua, thằng Cộng được
Nghĩ xuôi nghĩ ngược
Cộng ác hơn Tây
(Hoàng trùng đi, vi trùng lại
Nghĩ đi nghĩ lại
Vi hại hơn Hoàng: Hoàng trọng Phu và Vi văn Định)
Thắn thắn thì thiệt thòi,
Lếu láo lại lên lương
Bịp bợm, Bắt bớ, Bưng bít
Vội, vào, vơ, vét, về
Lao động là gian nan,
Lang thang là chết đói,
Hay nói là ủ tờ,
Lù khù là đi Kinh tế mới
Lao động là vinh quang,
Lao tâm là Chợ Rẫy (nhà thương Điên),
Lao phổi là Hồng Bàng (nhà thương),
Lao xao là nhà đá (ở tù),
Muốn ấm no, phải lo cuốc mồ, cuốc mả,
Muốn thong thả, thì phải phá thai,
Muốn có khoai ăn thì phải đi Kinh tế mới.
Đả đảo Thiệu Kỳ,
Mua gì cũng có,
Hoan hô Hồ chí Minh,
Mua cái đinh, phải đăng ký.
Mua quả bí, phải xếp hang,
Mua khoai lang, phải lấy quả cà thối.
Mua cá đối, phải lấy cá ươn...
Đuôi dài trăm thước,
Chuyên ăn bo bo,
Chẳng mấy khi no,
Là gì đố biết?
(Hình ảnh dân chúng xếp hàng cả ngày để mua hàng Quốc doanh)
Ai là đạo cốt trên trời? Tiên!
Trong chùa tụng niệm đêm ngày là ai?Sư!
Nhà thờ ai giảng đạo hay?Cha!
Nước nhà lãnh đạo ai tài vô song?Bác Hồ!
Đại thắng lợi, đem bác Hồ lộng kiếng,
Đợi thắng lại, đem bác Hồ liệng cống.
Bảng đỏ sao vàng, dân no ấm,
Bác Hồ lộng kiếng, nước tự-do.
Thằng cha Bảng đỏ đi tìm sao vàng rồi!
Thằng cha bỏ đảng đi tìm sang giàu rồi!
Đĩ dại lâu nay vĩ đại rồi,
Chí Minh thì cũng chính mi thôi!
Bác đi đường bác, toàn bi đát,
Cách mạng gì đâu, mắc cạn thôi!
Hồ hởi làm sao được hỡi Hồ!
Khoai sùng, sắn thối phải hoan hô.
Chỉ tiêu cứ đạt, mà dân đói
Phấn khởi rồi đây bới phẩn khô!
Tự-do chết đói với nhau,
Độc-lập đứng dậy làm trâu kéo cày.
Ba bảy hai mươi mốt ngày,
Hãnh-phúc tràn đầy là đạp xích lô.
Độc-lập là mất Cam-Ranh,
Tự-do là bán dân mình cho Nga.
No là cơm độn bo bo,
Ấm là quần rách để thò bác ra.
Hạnh-phúc là tố mẹ cha,
Hoà-bình là bắt trẻ ra chiến trường.
Việt-Nam Dân-chủ Cộng hoà
Giặc Pháp thu thuế còn thua bác Hồ
Việt-Nam Dân-chủ Cộng hoà,
Đồ đạc bán trước, cửa nhà bán sau.
Có đói thì hãy ăn rau,
Đừng ăn thịt cá mà đau dạ dày.
Độc-Lập, Tự-Do,
Rửa mặt bằng nước tro.
Cơm không đủ no,
Bo bo thay gạo.
Chồng đi cải tạo,
Vợ chết chèo queo.
Dân chỉ có nghèo,
Chính quyền thì hồ hởi...
Ngày xưa roi điện thì còn,
Ngày nay roi gạo, xoi mòn thịt xương.
Ngày xưa nô-lệ, có cơm,
Ngày nay độc-lập, xương sườn lòi ra.
Ngày xưa nô-lệ ở nhà,
Ngày nay độc-lập đi ra chiến-trường.
Đảng về, mất cửa, mất nhà,
Đảng về, một lũ toàn là ngựa trâu.
Đảng về, chém giết lẫn nhau.
Đảng về, chỉ có mớ rau cầm chừng.
Đảng về, bom đạn đì đùng,
Đảng về, đất nước một vùng tan hoang.
Đảng về, cửa nát nhà tan,
Đảng về, một lũ sài lang cầm quyền.
Đảng là mẹ, Bác là cha,
Từ ngày Bác chết, Đảng ta góa chồng.
Tên Chinh, tên Duẫn, tên Đồng,
Cả ba đều muốn làm chồng Đảng ta.
Ai sinh tên cáo tên Hồ,
Đề em đói rách tô-hô không quần.
Ai sinh tên Duẫn, tên Duân,
Dân đã không quần, cái áo cũng không.
Ai sinh tên Sắt, tên Đồng,
Em mất cả chồng, mất cả thàng cu.
Ai sinh tên Khủ, tên Khu,
Tố cha, giết mẹ, bỏ tù toàn dân.
Thương biết mấy nghe chồng tập nói,
Tiếng đầu ngày chồng gọi: "Cà phê".
"Cà phê"! "Cà phê"!
Chồng em đi cải tạo về.
Thương chồng thuốc lá, cà phê cho chồng,
Trống cơm ai vỗ nên bông,
Tay không, em vỗ cơm chồng, áo con.
Trăm năm bia đá thì mòn,
Nghìn năm, bia hận trong lòng khó phai!
Hoan hô Cộng-Sản Việt-Nam,
Cuối đời bán cả giang san nước nhà.
Lịch-sử đảng Cộng-sản Việt Nam:
Từ hang Pác Pó chui ra,
Vươn vai một cái rồi ta chui vào.
Chính sách 3 khoan:
- Quen thì khoan yêu,
- Yêu thì khoan cưới,
- Cưới thì khoan có con.
Văn minh như cỡ nước Nga,
Chẳng ai cấm cản thụt ra thụt vào.
Phong kiến như cỡ nước Tàu,
Cững đâu có cấm thụt vào thụt ra.
Anh hùng như nước Việt ta,
Tại sao lại cấm thụt ra thụt vào?
Cưỡng ép hôn nhân:
Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa,
Cụ Hồ đã bảo rằng ta lấy mình.
Không tin đi hỏi Việt Minh,
Việt Minh cũng bảo rằng mình lấy ta.
Không tin sang hỏi Nga-Hoa,
Nga-Hoa cũng bảo rằng ta lấy mình.
Chỉ tiêu phân phối cái gọi là nhu yếu phẩm:
Một năm ba thước vải sô,
Làm sao che kín "bác Hồ" em ơi!
Huyền thoại Điện Biên:
Ngày xưa Đại Tướng cầm quân,
Bây giờ Đại tướng cầm quần chị em.
Tư cách của lãnh tụ:
Bác Hồ cùng với bác Tôn,
Rủ nhau xuống suôi dòm...mồm Minh Khai.
Đỉnh cao trí tuệ:
Chị em du kích giỏi thay,
Bắn máy bay Mỹ rớt ngay... cửa mình.
Anh đi công tác Pờ Lây,
Cu dài dằng dạc biết ngày nào ra.
Bẳo ra đường,
Ra đường.
Bảo nằm gậm giường,
Nằm gậm giường.
Bảo sủa,
Sủa.
Bảo im,
Im.
Và cứ thế triền miên,
Một đời con chó.
*
* *
Xe xanh, cờ đỏ, sao vàng,
Đến đâu chỉ thấy hai hàng lệ rơi.
Gái già cho tới đĩ non,
Hễ ra khỏi cửa là Son Đố Mì.
Son Son, Đố Đố, Mì Mì,
Con tôi to bụng cũng vì Mì Sol.
Thằng Tây thua, thằng Cộng được
Nghĩ xuôi nghĩ ngược
Cộng ác hơn Tây
(Hoàng trùng đi, vi trùng lại
Nghĩ đi nghĩ lại
Vi hại hơn Hoàng: Hoàng trọng Phu và Vi văn Định)
Thắn thắn thì thiệt thòi,
Lếu láo lại lên lương
Bịp bợm, Bắt bớ, Bưng bít
Vội, vào, vơ, vét, về
Lao động là gian nan,
Lang thang là chết đói,
Hay nói là ủ tờ,
Lù khù là đi Kinh tế mới
Lao động là vinh quang,
Lao tâm là Chợ Rẫy (nhà thương Điên),
Lao phổi là Hồng Bàng (nhà thương),
Lao xao là nhà đá (ở tù),
Muốn ấm no, phải lo cuốc mồ, cuốc mả,
Muốn thong thả, thì phải phá thai,
Muốn có khoai ăn thì phải đi Kinh tế mới.
Đả đảo Thiệu Kỳ,
Mua gì cũng có,
Hoan hô Hồ chí Minh,
Mua cái đinh, phải đăng ký.
Mua quả bí, phải xếp hang,
Mua khoai lang, phải lấy quả cà thối.
Mua cá đối, phải lấy cá ươn...
Đuôi dài trăm thước,
Chuyên ăn bo bo,
Chẳng mấy khi no,
Là gì đố biết?
(Hình ảnh dân chúng xếp hàng cả ngày để mua hàng Quốc doanh)
Ai là đạo cốt trên trời? Tiên!
Trong chùa tụng niệm đêm ngày là ai?Sư!
Nhà thờ ai giảng đạo hay?Cha!
Nước nhà lãnh đạo ai tài vô song?Bác Hồ!
Đại thắng lợi, đem bác Hồ lộng kiếng,
Đợi thắng lại, đem bác Hồ liệng cống.
Bảng đỏ sao vàng, dân no ấm,
Bác Hồ lộng kiếng, nước tự-do.
Thằng cha Bảng đỏ đi tìm sao vàng rồi!
Thằng cha bỏ đảng đi tìm sang giàu rồi!
Đĩ dại lâu nay vĩ đại rồi,
Chí Minh thì cũng chính mi thôi!
Bác đi đường bác, toàn bi đát,
Cách mạng gì đâu, mắc cạn thôi!
Hồ hởi làm sao được hỡi Hồ!
Khoai sùng, sắn thối phải hoan hô.
Chỉ tiêu cứ đạt, mà dân đói
Phấn khởi rồi đây bới phẩn khô!
Tự-do chết đói với nhau,
Độc-lập đứng dậy làm trâu kéo cày.
Ba bảy hai mươi mốt ngày,
Hãnh-phúc tràn đầy là đạp xích lô.
Độc-lập là mất Cam-Ranh,
Tự-do là bán dân mình cho Nga.
No là cơm độn bo bo,
Ấm là quần rách để thò bác ra.
Hạnh-phúc là tố mẹ cha,
Hoà-bình là bắt trẻ ra chiến trường.
Việt-Nam Dân-chủ Cộng hoà
Giặc Pháp thu thuế còn thua bác Hồ
Việt-Nam Dân-chủ Cộng hoà,
Đồ đạc bán trước, cửa nhà bán sau.
Có đói thì hãy ăn rau,
Đừng ăn thịt cá mà đau dạ dày.
Độc-Lập, Tự-Do,
Rửa mặt bằng nước tro.
Cơm không đủ no,
Bo bo thay gạo.
Chồng đi cải tạo,
Vợ chết chèo queo.
Dân chỉ có nghèo,
Chính quyền thì hồ hởi...
Ngày xưa roi điện thì còn,
Ngày nay roi gạo, xoi mòn thịt xương.
Ngày xưa nô-lệ, có cơm,
Ngày nay độc-lập, xương sườn lòi ra.
Ngày xưa nô-lệ ở nhà,
Ngày nay độc-lập đi ra chiến-trường.
Đảng về, mất cửa, mất nhà,
Đảng về, một lũ toàn là ngựa trâu.
Đảng về, chém giết lẫn nhau.
Đảng về, chỉ có mớ rau cầm chừng.
Đảng về, bom đạn đì đùng,
Đảng về, đất nước một vùng tan hoang.
Đảng về, cửa nát nhà tan,
Đảng về, một lũ sài lang cầm quyền.
Đảng là mẹ, Bác là cha,
Từ ngày Bác chết, Đảng ta góa chồng.
Tên Chinh, tên Duẫn, tên Đồng,
Cả ba đều muốn làm chồng Đảng ta.
Ai sinh tên cáo tên Hồ,
Đề em đói rách tô-hô không quần.
Ai sinh tên Duẫn, tên Duân,
Dân đã không quần, cái áo cũng không.
Ai sinh tên Sắt, tên Đồng,
Em mất cả chồng, mất cả thàng cu.
Ai sinh tên Khủ, tên Khu,
Tố cha, giết mẹ, bỏ tù toàn dân.
Thương biết mấy nghe chồng tập nói,
Tiếng đầu ngày chồng gọi: "Cà phê".
"Cà phê"! "Cà phê"!
Chồng em đi cải tạo về.
Thương chồng thuốc lá, cà phê cho chồng,
Trống cơm ai vỗ nên bông,
Tay không, em vỗ cơm chồng, áo con.
Trăm năm bia đá thì mòn,
Nghìn năm, bia hận trong lòng khó phai!
Hoan hô Cộng-Sản Việt-Nam,
Cuối đời bán cả giang san nước nhà.
Bản
Giốc cảnh đẹp của ta,
Nay còn đâu nữa để mà ngắm trông.
Trường Sa mù mịt bển Đông,
Cả Hoàng Sa nữa, mất tong còn gì.
Mục Nam quan giữa biên thùy,
Nay lùi xa tắp, thấy gì nữa đâu.
Ngước lên lệ nhỏ rầu rầu,
Suối Phi Khanh cũng qua cầu người ta.
Mấy nghìn năm thật xót xa,
Trách ai cắt đất để mà vinh thân.
Mặc cho cuộc thế xoay vần,
Cuối đời đầy túi, cóc cần chi chi.
Nay còn đâu nữa để mà ngắm trông.
Trường Sa mù mịt bển Đông,
Cả Hoàng Sa nữa, mất tong còn gì.
Mục Nam quan giữa biên thùy,
Nay lùi xa tắp, thấy gì nữa đâu.
Ngước lên lệ nhỏ rầu rầu,
Suối Phi Khanh cũng qua cầu người ta.
Mấy nghìn năm thật xót xa,
Trách ai cắt đất để mà vinh thân.
Mặc cho cuộc thế xoay vần,
Cuối đời đầy túi, cóc cần chi chi.
*
* *
Phản chiến
Tổ quốc trong anh máu thắm tận nguồn,
Tổ quốc chúng gào đầu lưỡi,
Hãy cảnh giác!
Khi anh đắm mình máu mê trận mạc,
Chúng đưa con du học nước ngoài.
Rúc kín lâu đài du hí trên ngai,
Hãy cảnh giác!
Bọn mặt bự dẻo mồm,
Thời nào chẳng nhân danh Tổ quốc.
Cao giọng hùng hồn không thương tiếc máu xuơng.
Máu xương lầy đỏ nghiệp đế vương,
Hãy cảnh giác!
Sau chiến tranh chúng lại chiến tranh,
cuộc chiến tranh một phía,
Người sống sót trở về oằn lưng sưu thuế.
Chúng lấy máu đúc vàng,
Độc quyền ngự trị nghênh ngang.
Độc quyền nghĩ,
Độc quyền nói,
Độc quyền ráo trọi,
Dân đen chỉ được quyền ... đói.
Và thêm nữa là quyền sợ hãi.
Triền miên...
Hãy cảnh giác!
Dân đen
Cảnh giác!
Lòng ta yêu vô cùng Tổ quốc,
Chúng luôn moi làm bẫy đánh lừa.
Sập lại chính đời ta,
Đến cả con cháu ta.
Vào kiếp chó,
Canh túi vàng chúng nó.
(Bùi Minh Quốc)
*
* *
(phần sau
trích từ báo Người Dân số: 181)
Nhớ ngày
mùng 3 tháng 2,
Liềm búa
lễ đài máu đỏ mưa sa.
Nhớ ngày m
ùng 8 tháng 3,
Đàn ông đi
lính, đàn bà đi phu.
Nhớ ngày
26 tháng 4,
Thanh-niên
chết trận hoãc tù quanh năm.
Nhớ ngày
mùng 1 tháng 5,
Công nhân
đào đất xây lăng “bác Hồ”.
Hai mươi
tháng 7 lập lờ,
Thương
binh, tử sĩ được tờ “vẻ vang”.
Bước sang
tháng 8 rõ ràng,
Phất cờ
khởi nghĩa, xóm làng mừng vui.
Nào ngờ
vận nước còn xui,
Mùng 2
tháng 9 ngậm ngùi Việt Nam.
Ái quốc
lại hóa việt-gian!
Chiến
tranh huynh đệ, tương tàn từ đây.
Con côi,
vợ goá, mẹ gầy,
Rừng xanh
tàn úa, máu đầy biển Đông.
*
* *
Ông Anh,
ông Kiệt, ông Mười,
Dở khóc,
dở cười biết chọn ông nao.
Ông nào,
ông nảo, ông nao,
Một đồng
một cốt làm sao bây giờ.
“Cửa mở”
ra, phải giấy tờ,
“Đổi mới”
nhìn lại, vẫn thờ mấy ông.
Đền cù, cứ
chạy long vòng,
Dân chủ
cái còng, tự-do đói ăn.
“Hạnh-phúc”
chú cuội cung trăng!!!
*
* *
Hay làm
thì chết đói
Hay nói
thì vào tù.
Gật gù thì
lên lương!
*
* *
Công nhân
giai cấp tiên-phong,
Ăn đói,
vác nặng, lưng còng mắt hoa.
Một người
làm việc bằng ba,
Để cho
lãnh đạo, xây nhà xây lăng.
Mọi người
thi đua làm hăng,
Để cho
lẵnh đạo ăn nằm thảnh thơi.
Công nhân,
vợ ốm con côi,
Lãnh đạo
nhà gác, xe hơi bộn bề.
Bao giờ
cho hết trò hề?
*
* *
(Phần sau
trích từ Báo SàiGòn nhỏ số 280: 14/04/06)
Chế-độ
này đã mở mắt cho tôi,
Tôi sợ bác
hồ hơn bác hổ.
Thời buổi
giao lưu với hợp đùi,
Em nằm em
để sự đời em ra.
Sự đời như
cái là đa,
Đen như
cái váy đảng che cụ Hồ.
Em từ
trong ấy em ra,
Cớ sao anh
biết nhụy hoa em tàn.
Hoa tàn
như nhụy chưa tàn,
Không tin
em vén ..Ba-đình cho xem.
Sáng trăn
vằn vặc,
Vác “sung”
đi chơi.
Gặp đàn hộ
“ný”,
Giương “cần”
anh bắn.
Gặp người
“quốc tế”,
Đội gạo
lên lăng.
Thò tay
bóp nhe,
Em cười
lỏn lẻn
“bóp cho
khéo chứ
kẻo đổ gạo
tôi”
Bác bền
cười nụ
Mỹ bóp thì
thua
Bác bóp
thì còn
… lời thêm
thàng Mạnh.
Hồ chí
Minh chết không linh, nằm chình ình như chó thúi.
Hồ ơi
chính thật “mi” rồi
Cánh mạng
gì đâu, cướp cạn thôi
Xua hết
muôn dân vào … mõm chó,
Bà về bà
vặt sạch sành sanh.
Đất nước
tôi vô cùng dân chủ,
Đảng từ
tâm quản lý nhân dân.
Bọn phản
động chỉ phải đi cải tạo.
Trồng cây
chơi cho Bác thêm vui.
Khoa mì
cải tạo tốt tươi,
Mỗi cây
bón nhẹ một thằng sĩ quan.
Riêng cái
bọn đàn bà Ngụy tặc,
Đảng khoan
hồng cho chúng ra đồng.
Cầy sâu
cuốc bẫm nuôi con,
Chúng còn
than thở hận sâu nỗi gì?
Chúng chỉ
toan vu oan giá họa
Vài từ tâm
của đảng nhà ta,
Đi đâu
chúng cũng oang oang:
Cải tạo vô
có ra không,
Bà đi tìm
chồng... ra bãi tha ma.
Sông La,
sông Mã, sông Đào,
Ba con
sông ấy chảy vào sông Thương.
Thằng Hồ,
thằng Duẫn, thằng Chinh,
Ba thằng
giặc cướp làm tan tành nước Nam.
Xưa kia xứ
sở đẹp xinh,
Bây giờ
con chim kêu cũng sợ, con cá kình cũng kinh.
*
* *
Bao giờ
vịt đẻ ra ngan,
Thì em mới
lấy công-an làm chồng.
*
* *
Việt Nam
có một ông già,
Râu dài,
tóc bạc, tên là Chí Minh.
Ông hay
uống rượu một mình,
Khi buồn
lại rủ Trường Chinh uống cùng.
Say sưa
ông nói lung tung,
Việt-Nam
mình sẽ sánh cùng năm châu.
-Này ông,
chuyện ấy còn lâu!!!
*
* *
(Từ báo
Người Dân số 219: 11/2008)
-o0o-
Lương
chồng, lương vợ, lương con
Đi ba buổi
chợ chỉ còn lương tâm
Lương tâm
đem chặt ra hầm
Với rau
muống luộc khen thầm là ngon
-o0o-
Thầy giáo
lãnh lương ba đồng
Làm sao
sống nổi mà không đi thồ
Nhiều thầy
phải đạp xích lô
Làm sao
xây dựng cơ đồ học sinh
-o0o-
Ngoài Bắc
có lắm thằng điên
Trong túi
nhiều tiền nó bảo rằng không
Suốt ngày
nó chạy long nhong
Nói thánh
nói tướng nhưng không làm gì
Nhưng mà
hắn được cái lì
Chỉ thị,
nghị quyết cái gì cũng thông
Miền Trung
có lắm thằng khôn
Nó chun
ngõ trước nó chuồn ngõ sau
Một khi nó
quyết làm giàu
Nó đi đúng
chỗ, nó cân đúng người
Sinh ra
vốn ở xứ nghèo
Nghiên cứu
nghị quyết nên theo điều gì
Miền Nam
có lắm thằng tham
Nó ăn như
phá nó làm như điên
Trong túi
nó muốn nhiều tiền
Nó cưới vợ
một, nghĩ liền vợ hai
Suốt ngày
nó khoái lai rai
Một chữ
nghị quyết học hoài không thông
-o0o-
Vẻ vang
thay lãnh tụ ta
Đem dân
xuất khẩu bán ra nước ngoài
Đảng ta là
đảng thần tiên (thân tiền)
Đa lô (đô
la) thì được, đa nguyên thì đừng
Ngày xưa
giặc Pháp mộ phu
Ngày nay
đảng bán dân ngu lấy tiền
Đảng ta là
đảng cầm quyền
Đảng bán
ruộng đất lấy tiền đảng tiêu
Tiếc thay
cây quế còn soan
Để cho đám
mọi Đài Loan nó rờ
Tìm em như
thể tìm chim
Chim bay
biển Bắc, anh tìm biển Đông
Tìm chi
cho phải mất công
Đài loan,
Hàn quốc, em dông mất rồi
Trồng mía,
trồng ớt, trồng hành
Vì nghe
lời đảng mà thành bể niêu
Trồng tiêu
rồi lại trồng điều
Vì nghe
lời đảng mà niêu tan tành
Dịch heo,
nối tiếp dịch gà
Bao giờ
dịch đảng cho bà con vui
*
* *
Những vần
thơ chui từ khi có Đảng:
CHẠY! CHẠY!
Tự do, độc lập nhất trên đời,
Thiên hạ sao mà chạy chết thôi!
Mới thấy bóng cờ sờn tóc gáy,
Vừa nhìn ảnh bác toát mồ hôi.
Tổ cò, tổ quốc tung hê cả,
Nhân bánh nhân tình vứt bỏ rơi.
Ông Táo quên quần la cuống quýt:
“Mau lên kẻo nó tới kia rồi”.
Tự do, độc lập nhất trên đời,
Thiên hạ sao mà chạy chết thôi!
Mới thấy bóng cờ sờn tóc gáy,
Vừa nhìn ảnh bác toát mồ hôi.
Tổ cò, tổ quốc tung hê cả,
Nhân bánh nhân tình vứt bỏ rơi.
Ông Táo quên quần la cuống quýt:
“Mau lên kẻo nó tới kia rồi”.
Và
vừa chạy, đồng bào vừa bảo nhau:
Đôi dép râu giẵm nát đời son trẻ,
Mũ tai bèo che khuất nẻo tương lai.
Mũ tai bèo che khuất nẻo tương lai.
Trăm năm trong cõi người
ta,
Ai ai cũng được đi ra, đi vào.
Chậm tiến như ở nước Lào,
Người dân vẫn được đi vào, đi ra.
Tiên tiến như ở nước Nga,
Người ta cũng được đi ra, đi vào.
Xa xôi như nước Bồ-Đào,
Đồng bào vẫn được đi vào, đi ra.
Mọi rợ như Angola,
Người ta cũng được đi ra, đi vào.
Độc tài như xứ bác Mao,
Nhân dân vẫn được đi vào, đi ra.
Chỉ riêng có tại nước ta,
Người dân cóc được đi ra, đi vào.
Ai ai cũng được đi ra, đi vào.
Chậm tiến như ở nước Lào,
Người dân vẫn được đi vào, đi ra.
Tiên tiến như ở nước Nga,
Người ta cũng được đi ra, đi vào.
Xa xôi như nước Bồ-Đào,
Đồng bào vẫn được đi vào, đi ra.
Mọi rợ như Angola,
Người ta cũng được đi ra, đi vào.
Độc tài như xứ bác Mao,
Nhân dân vẫn được đi vào, đi ra.
Chỉ riêng có tại nước ta,
Người dân cóc được đi ra, đi vào.
Con cháu Lạc Hồng chung
giống cả,
Không què đui sao rủ rê nhau.
Đảng ta bị gậy trao tay,
Nửa đêm truyền hịch đợi ngày . . . ăn xin!
Không què đui sao rủ rê nhau.
Đảng ta bị gậy trao tay,
Nửa đêm truyền hịch đợi ngày . . . ăn xin!
Một thương phá hại xóm
làng,
Hai thương bác bảo gian nan trường kỳ.
Ba thương cơm độn củ mì,
Bốn thương hội họp bất kỳ ngày đêm.
Năm thương chân cứng đá mềm,
Bắt đi đánh trận đông Miên, hạ Lào.
Sáu thương sản lượng bình cao,
Để cho mức thuế ngày nào cũng tăng.
Bảy thương sản xuất siêng năng,
Thuế rồi nhịn đói nhăn răng cả nhà.
Tám thương được hát quốc ca,
Của hai nước bạn là Nga với Tàu.
Chín thương nô lệ cúi đầu,
Chùi giày Trung Cộng, quạt hầu Nga Sô.
Mười thương có một bác Hồ,
Làm cho điêu đứng cơ đồ Việt Nam!
Hai thương bác bảo gian nan trường kỳ.
Ba thương cơm độn củ mì,
Bốn thương hội họp bất kỳ ngày đêm.
Năm thương chân cứng đá mềm,
Bắt đi đánh trận đông Miên, hạ Lào.
Sáu thương sản lượng bình cao,
Để cho mức thuế ngày nào cũng tăng.
Bảy thương sản xuất siêng năng,
Thuế rồi nhịn đói nhăn răng cả nhà.
Tám thương được hát quốc ca,
Của hai nước bạn là Nga với Tàu.
Chín thương nô lệ cúi đầu,
Chùi giày Trung Cộng, quạt hầu Nga Sô.
Mười thương có một bác Hồ,
Làm cho điêu đứng cơ đồ Việt Nam!
Thi đua làm một thành hai,
Để thằng cán bộ mua đài, mua xe.
Thi đua làm một thành ba,
Để thằng cán bộ xây nhà, lót sân.
Thi đua làm một thành tư,
Để thằng cán bộ tiền dư, bạc thừa.
Thi đua làm một thành năm,
Để thằng cán bộ vừa nằm, vừa ăn.
Để thằng cán bộ mua đài, mua xe.
Thi đua làm một thành ba,
Để thằng cán bộ xây nhà, lót sân.
Thi đua làm một thành tư,
Để thằng cán bộ tiền dư, bạc thừa.
Thi đua làm một thành năm,
Để thằng cán bộ vừa nằm, vừa ăn.
Hay:
Công nhân giai cấp tiền phong,
Ăn đói vác nặng, lưng còng mắt hoa.
Một người làm việc bằng ba,
Để cho lãnh đạo xây nhà, xây lăng.
Mọi người thi đua thật hăng,
Để cho lãnh đạo ăn nằm thảnh thơi.
Công nhân vợ ốm, con côi,
Lãnh đạo nhà đẹp, xe hơi bề bề.
Bao giờ cho hết trò hề?
Hỡi phường cán bộ gian tham,
Sao chẳng chịu làm chỉ chực ăn không?
Chủ tịch nằm ngủ trong lăng,
Trung ương nghỉ mát lăng xăng nước ngoài.
Phu nhân buôn lậu dài dài,
Cô chiêu, cậu ấm nước ngoài yên thân.
Chung quy chỉ chết thằng dân!
Sao chẳng chịu làm chỉ chực ăn không?
Chủ tịch nằm ngủ trong lăng,
Trung ương nghỉ mát lăng xăng nước ngoài.
Phu nhân buôn lậu dài dài,
Cô chiêu, cậu ấm nước ngoài yên thân.
Chung quy chỉ chết thằng dân!
Cụ Mác ơi! Cụ là đồ chó
đẻ,
Thiên đàng cụ hứa như thế kia a?
Thiên đàng cụ hứa như thế kia a?
Ai sinh tên Duẫn tên Duân,
Em đã không quần, cái áo cũng không.
Ai sinh tên Sắt tên Đồng,
Em đã mất chồng, mất cả thằng Cu.
Ai sinh tên Khủ tên Khu,
Tố cha giết mẹ, bỏ tù toàn dân.
Em đã không quần, cái áo cũng không.
Ai sinh tên Sắt tên Đồng,
Em đã mất chồng, mất cả thằng Cu.
Ai sinh tên Khủ tên Khu,
Tố cha giết mẹ, bỏ tù toàn dân.
Ông Đồng, ông Duẫn, ông Chinh,
Vì ba ông ấy dân mình lầm than.
Vì ba ông ấy dân mình lầm than.
Trường Chinh, Lê Duẫn, Văn Đồng,
Cả ba đồng lòng phá hại nước ta.
Cả ba đồng lòng phá hại nước ta.
Con mèo trèo lên cây cau,
Hỏi thăm chú Duẫn đi đâu vắng nhà?
Chú Duẫn sang Tàu, sang Nga,
Xin súng, xin đạn cúng ma bác Hồ.
Hỏi thăm chú Duẫn đi đâu vắng nhà?
Chú Duẫn sang Tàu, sang Nga,
Xin súng, xin đạn cúng ma bác Hồ.
Ca dao Việt Nam CS
Hôm qua Đảng hứa quyết lòng:
Cái kim sợi chỉ, Đảng không tơ hào.
Hôm nay ma quỉ ập vào
Cái kim để lại, bạc vàng cào đi.
Dân khờ trố mắt xầm xì:
Hôm tê giải phóng, bửa ni côn đồ
Đảng rằng: "Đảng có dối chi,
Vàng bạc qúi giá, báu gì kim may"
Luôn luôn hãy nhớ câu nầy
Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan.
Ngày đi: Ðảng gọi Việt gian
Ngày về: Ðảng lại chuyển sang Việt kiều
Chưa đi: phản động trăm chiều
Ði rồi: thành khúc ruột yêu ngàn trùng
Trốn đi: Ðảng bắt đến cùng
Trở về: mời gọi, săn lùng Đô la
Việt Minh, Việt Cộng, Việt kiều
Trong ba Việt ấy, Đảng yêu Việt nào
Việt Minh tuổi đã khá cao
Việt Cộng ốm yếu xanh xao gầy mòn
Việt Kiều tuổi hãy còn non
Đảng yêu, Đảng quý như con đầu lòng
Ngày xưa: chửi Mỹ hơn người
Ngày nay: nịnh Mỹ hơn mười lần xưa
Ngày xưa: đánh Mỹ không chừa
Ngày nay: con cái lại lùa sang đây
Ngày xưa: Mỹ xấu, Ðảng hay
Ngày nay: Ðảng ngửa hai tay xin tiền!
Hồ tặc chết phải giờ trùng
Nên bầy con cháu dở khùng dở điên
Người tỉnh thì đã vượt biên
Những thằng ở lại nửa điên nửa khùng.
Rắn đâu có dẻ ra Rồng
Mặt Trận Giải Phóng là dòng cộng nô
Cú đâu có đẻ ra gà
Mặt Trận Giải Phóng chỉ là cộng nô
Phong lan, phong chức, phong bì
Trong ba thứ ấy, thứ gì quý hơn?
Phong lan ngắm mãi cũng buồn
Phong chức thì phải cúi luồn vào ra
Chỉ còn cái phong thứ ba
Mở ra thơm nức, cả nhà cùng vui.
Thank cha, thank mẹ, thank gì ?
Hễ có phong bì thì nó thank you
Thi đua làm việc bằng hai
Để cho cán bộ mua đài, mua xe
Thi đua làm việc bằng ba
Để cho cán bộ xây nhà lát sân
Công nhân, vợ ốm, con côi
Lãnh đạo nhà gác, xe hơi bộn bề
Bao giờ cho hết trò hề?
Lương chồng, lương vợ, lương con
Đi ba buổi chợ chỉ còn lương tâm
Lương tâm đem chặt ra hầm
Với rau muống luộc khen thầm là ngon.
Trăm năm bia đá cũng mòn
Bia chai cũng vỡ, chỉ còn bia ôm.
Thầy giáo, lương lãnh ba đồng
Làm sao sống nổi mà không đi thồ
Nhiều thầy phải đạp xích lô
Làm sao xây dựng tiền đồ học sinh?
Cô giáo phải bán bia ôm
Ôm phải học trò, ăn nói sao đây
Dân đói mà đảng thì no
Sức đâu ủng hộ, hoan hô suốt ngày
Đảng béo mà dân thì gầy
Độn bắp, độn sắn biết ngày nào thôi?
Nhân dân thì chẳng cần lo
Nhà nước lo sẵn bo bo mỗi ngày
Hãy chăm tay cấy tay cầy
Nhịn ăn nhịn mặc chờ ngày vinh quang
Nhà ai giàu bằng nhà cán bộ?
Hộ nào sang bằng hộ đảng viên?
Dân tình thất đảo bát điên
Đảng viên mặc sức vung tiền vui chơi.
Ai về qua tỉnh Nam Hà
Xem lũ đầy tớ xây nhà bê tông.
Tớ ơi, mày có biết không?
Chúng ông làm chủ mà không bằng mày!
Một thằng lên vũ trụ (Phạm Tuân)
Trăm thằng đi Mút Cu (Moscow)
Nghìn thằng chè chén lu bù
Để dân chiệu đói thò cu ra ngoài
Nhân dân thiếu gạo thiếu mì
Mầy vào vũ trụ làm gì hở Tuân?
Ai lên vũ trụ thì lên
Còn tôi ở lại ghi tên mua mì
Bắt trồng mà chẳng thu mua
Tại sao đảng nỡ dối lừa nhân dân?
Tiền cầy, tiền giống, tiền phân
Một trăm thứ thuế đổ thân gầy gò
Dân đói mà đảng thì no
Kêu trời, kêu đất, kêu Hồ chí Minh
Trồng mía, trồng ớt, trồng hành
Vì nghe lời đảng mà thành bể niêu
Trồng tiêu rồi lại trồng điều
Vì nghe lời đảng mà niêu tan tành
Tiếc thay cây quế còn soan
Để cho đám mọi Đài Loan nó trèo
Tìm em như thể tìm chim
Chim bay biển Bắc, anh tìm biển Đông
Tìm chi cho phải mất công
Đài Loan, Hàn Quốc em dông mất rồi.
Ngày xưa đại tướng cầm quân
Ngay nay đại tướng cầm quần chị em
Vẻ vang thay lãnh tụ ta
Đem dân xuất khẩu bán ra nước ngoài
Ðảng ta ân đức bao la
Làm cụ thằng đểu, làm cha thằng lừa
Bác Hồ thuở nhỏ bồi Tây
Đến già Bác lại đu giây Nga Tàu.
Cuộc đời cách mạng Bác Hồ
Nâng bi cụ Mác bưng bô cụ Mao
Thương thay thủ tướng Võ Văn
Kiệt sức, kiệt lực chết lăn giữa giường!
Chị em du kích giỏi thay
Bắn máy bay Mỹ rớt ngay cửa mình
Thương nhớ bác Hồ Chí Minh
Dán hình bác trước cửa mình... khỏi quên
Rằng nghe một chuyện đứng tim
Ngoại trưởng Nguyễn Mạnh Cầm chim thằng Tầu
Hôm qua còn sống sờ sờ
Mà nay bác đã cứng đơ cái mình
Vào thăm lăng bác âm u
Các chị bộ đội ngả mu ra chào!
Nghe tin đồng chí Võ Văn
Kiệt quệ cổ võ xin ăn láng giềng.
Đồng chí tham quan Tân Gia
Ba chân kiềng gẫy, ối Nga, ối Tầu!
Đỗ Mười ở lại càu nhàu,
Kiềng ba chân gẫy, ối Tầu, ối Nga!
Bác Hồ sống rất thanh đàm
Heo gà dâng đến bác làm sạch trơn!
Đỗ Mười đấm ngực kêu trời
Lênin ngã xuống không lời trối trăn.
Ngày xưa giặc Pháp mộ phu
Ngày nay đảng bán dân ngu lấy tiền
Đảng ta là đảng cầm quyền
Đảng bán ruộng đất lấy tiền đảng tiêu
Chưa đi, chưa biết Nha Trang
Đi rồi, mới biết nó sang hơn mình
Sáng tắm biển, chiều tắm sình.
Chưa đi, chưa biết Sài Gòn
Đi rồi, trong túi chẳng còn đồng xu
Đêm nằm, ngẩm lại thấy ngu.
Mất mùa là bởi thiên tai
Được mùa, là bởi thiên tài đảng ta
Đầu cộng đã ngỏm cù ti (12-1991 Liên Xô tan rả)
Cái đuôi còn vẫn ngu si làm càn
Đuôi cộng rồi cũng sẽ tan
Việt, Cu Ba, Tàu, Bắc Hàn đi đoong!
Liên bang Xô Viết vỡ rồi (12-1991)
Văng Linh, văng Kiệt, Đỗ Mười văng luôn
Trách ai sinh thứ họ Hồ
Để cho cả nước như đồ vất đi!
Ở với Hồ Chí Minh
Cây đinh phải đăng ký
Trái bí cũng sắp hàng
Khoai lang cần tem phiếu
Thuốc điếu phải mua bông
Lấy chồng nên cai đẻ
Bán lẻ chạy công an
Lang thang đi cải tạo
Hết gạo ăn bo bo
Học trò không có tập
Độc Lập với Tự Do
Nằm co mà Hạnh Phúc!
Mang danh Dân Chủ Cộng Hòa
Đi ra khỏi tỉnh phải qua cửa quyền
Xuất trình giấy phép liên miên
Chứng từ thị thực ở miền nào qua
Trăm năm trong cõi người ta
Ở đâu cũng được đi ra đi vào
Xa xôi như xứ Bồ Đào
Người ta cũng được đi vào đi ra
Đen đủi như Ăng Gô La
Người ta cũng được đi ra đi vào
Chậm tiến như ở nước Lào
Người ta cũng được đi vào đi ra
Chỉ riêng có ở nước ta
Người ta không được đi ra đi vào
Đầu đường đại tá vá xe
Cuối đường trung tá bán chè đậu đen
Giữa đường thiếu tá rao kem
Ngày xưa chống Mỹ chống Tây
Ngày nay chống gậy ăn mày áo cơm
Văn Đồng, Lê Duẩn, Trường Chinh
Vì ba thằng ấy, dân mình lầm than
Thằng Đồng, thằng Duẩn, thằng Chinh
Chúng bay có biết dân tình hay không?
Rau muống nửa bó một đồng
Con ăn, bố nhịn, đau lòng người dân
Ai sinh ra củ khoai mì?
Hỏi: Để làm gì? Đáp: Để mà ăn!
Nước nhà còn mãi khó khăn
Dân mình còn phải chịu ăn củ mì
Hồ tặc đại trí, đại hiền
Chơi Minh Khai chán, gá liền Hồng Phong
Minh Khai phận gái chữ tòng
Thằng Hồ sái nhất, Hồng Phong sái nhì.
Ngày xưa giặc Pháp mộ phu
Ngày nay đảng bán dân ngu lấy tiền
Đảng ta là đảng cầm quyền
Đảng bán ruộng đất lấy tiền đảng tiêu.
Nam Kỳ Khởi Nghĩa, tiêu Công Lý
Đồng Khởi vùng lên, mất Tự Do
Đôi dép râu dẵm nát đời son trẻ
Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai
Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội
Việt Cộng về thành làm tội dân ta
(VC đổi 500$ tiền củ thành 1$ tiền mới)
Năm đồng đổi lấy một xu
Thằng khôn đi học, thằng ngu làm thầy
Có miệng không nói lại câm
Hai hàng nước mắt chan dầm như mưa
Từ khi ta có Bác Hồ
Nhân dân chẳng được ăn no ngày nào
Giỏi a đồng chí Đỗ Mười
Lớp ba chưa đỗ đã ngồi bí thư
Đảng ta là đảng tham tiền
Đa lô (đô-la) thì được, đa nguyên thì đừng.
Chiều dạo trên bến Ninh Kiều
Dưới chân tượng bác, đĩ nhiều hơn dân!
Tiên sư cộng sản Việt Nam
Cuối đời bán cả giang san nước nhà
Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa
Cúi đầu dâng đảo Trường Sa cho Tầu
Đỗ Mười sang lạy Trung Hoa
Kính dâng quần đảo Trường Sa cho Tầu
Việt kiều ngồi thải trên cầu
Đảng như bầy chó đứng chầu dưới sông
Ăn no Đảng nổi chứng ngông:
Bắt, giam, quản chế, siết gông dân lành
Nếu đời không Nguyễn Sinh Cung
(tức là: Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Ái Quốc, Lý Thụy, Hồ Chí Minh)
Dân đâu phải đọa Hồ khùng Chính Mi
(nói lái: Hồ khùng Chí Minh)
Nước ta bầu cử tự do
Lọc qua, lừa lại, trâu bò Mác, Lê
(Karl Marx, Vladimir Lenin)
Tin đâu như sét đánh ngang
Bác Hồ đang sống chuyển sang từ trần
Tin đâu như sét đánh gần
Bác Hồ đang sống từ trần chuyển sang
Bác Hồ thuở học chữ Nho
Cùng đèn cùng sách cùng lò Bác Tôn
Bác Hồ, rồi lại bác Tôn
Cả hai bác thích ôm hôn nhi đồng
Gương mặt hai bác màu hồng
Gương mặt các cháu nhi đồng màu xanh
Giữa hai cái mặt chành bành
Chiếc khăn quàng đỏ bay quanh cổ cò
Cụ phó bảng Nguyễn Sinh Sắc
Đẻ con rắn mắt là Nguyễn Sinh Cung
Bác Hồ thuở nhỏ chăn trâu
Lớn lên chơi dại bị Tầu bắt giam
Cái tình hữu nghị Việt Trung
Bền chặt như sợi giây thung cột quần
Bốn anh nghèo xác, nghèo xơ
Khấu đầu van lạy ăn nhơ Hoa Kỳ
Tổ sư là bác Lê Nin
Cũng là sư tổ linh tinh hại đời
Ông Lê Nin ở nước Nga (Vladimir Lenin)
Sao ông lại đứng vườn hoa nước nầy
Ông ưỡn ngực, ông chỉ tay
Ông xem như thể nước nầy của ông
Lê Nin quê ở nước Nga
Cớ sao lại đứng vườn hoa nước nầy
Ông vênh mặt, ông chỉ tay
Tự do hạnh phúc lũ mày còn xa
Kìa xem gương của nước Nga
Bảy mươi năm lẽ có ra đếch gì!
(Cộng Sản Nga 1917 - tan rả 12-1991)
Đảng thờ Lê, Mác quang vinh
Đẩy cho Tổ Quốc xuống sình cũng vui.
Mác Lê, Nga đã phóng uế
Việt cộng đớp lấy nhất tề vùng lên
Miền Bắc có lắm thằng điên
Trong túi nhiều tiền nó bảo rằng không
Suốt ngày nó chạy long nhong
Nói thánh nói tướng, nhưng không làm gì
Nhưng mà hắn được cái lì
Chỉ thị, Nghị quyết, cái gì cũng thông
Miền Trung có lắm thằng khôn
Nó chun ngõ trước, nó luồn ngỏ sau
Một khi nó quyết làm giàu
Nó đi đúng chỗ, nó cân đúng người
Sinh ra vốn ở xứ nghèo
Nghiên cứu nghị quyết nên theo điều gì
Miền Nam có lắm thằng tham
Nó ăn như hạm, nó làm như điên
Trong túi nó muốn nhiều tiền
Nó cưới vợ một, nghĩ liền vợ hai
Suốt ngày nó nhậu lai rai
Một chữ Nghị quyết, học hoài không thông
Dịch heo, nối tiếp dịch gà
Bao giờ dịch đảng cho bà con vui.
Dịch heo, rồi tới dịch gà
Có dịch Cộng Sản thì bà con vui
Bao giờ Hồ cạn, Đồng khô
Chinh rơi, Giáp rách, cơ đồ mới yên
Bao giờ Thạch nổi Mao chìm
Đồng khô, Hồ cạn búa liềm ra tro
Bao gờ Minh Triết hét hò
Việt Nam gác cửa Cu to ngù vùi
Bao giờ Đức Mạnh con rơi
Nhận cha Hồ Cáo là người đa dâm
Bao giờ Y Tá Dũng câm
Xuống ngôi Thủ Tướng nhân dân vui mừng
Bao giờ Quốc Hội anh hùng
Bỏ tù tham nhũng tưng bừng dân khen.
Công an, thuế vụ, kiểm lâm,
Trong ba thằng đó thì đâm thằng nào?
Nhân dân bàn tán ồn ào,
Cả 3 thằng ấy thằng nào cũng đâm!
Bố khỉ! Đâm bõ bu nó cho tao!
No comments:
Post a Comment