Đôi dòng về
nạn đói năm Ất Dậu
Chúng ta có
câu ngạn ngữ: “Năm Thìn, năm Tỵ, chị chẳng nhìn em” để chỉ hoàn cảnh ai lo phận
nấy khi túng quẫn quá. Đằng này chúng ta có thảm cẳnh đói năm Ất Dậu, không phải
năm Thìn, mà cũng chẳng năm Dậu.
Trải qua các
triều vua Việt không ai nói tới cảnh chết đói nhiều như thế. Khi mất mùa thì có
cứu chẩn, bất quá là phải ăn độn ngô, khoai, sắn … có thể có người vài ngày
không được ăn.
Dưới thời
Pháp thuộc, họ lắp đường hoả xa Nam Bắc; như vậy việc chuyên chở phải thuận tiện
hơn. Trước năm 1945, không có nạn đói chết cả ngàn, cả trăm ngàn. Vậy tại sao
có nạn đói cả triệu người chết?
Sau đâu là một
số nhận định của tôi:
1/ Trong
thòi Pháp thuộc, các chửc vụ chuyên môn lo về giáo dục, y tế, công chánh,
thương mại… đều do người Pháp giữ. Người Việt nếu có ở các chức vụ chuyên môn
thì chỉ làm phó là cùng.
2/ Các quan
lại Việt-nam đều ở bên hành chánh, như phủ, huyện, có thể là tỉnh lo việc cai
trị, thu thuế vân vân … Điển hình là bút chiến giữa Tôn Thọ Tường và Phan Văn
Trị.
Như thế việc
xây đập nước, làm cầu đường, vận chuyển lương thực để cứu đói, nếu có cũng do
Pháp điều hành, các viên chức Việt-Nam chỉ là phụ tá.
Sự đảo chính
của Nhật từ 9-3-1945 đến 15-8-1945, theo Tuần ký số 15, 16, 17 của nhạc sĩ
Tô-Hải ở:
diễn ra như
sau:
Chỉ sau vài phát súng nổ đì đẹt, quân đội Nhật chiếm đóng Việt
Nam đã bắt sạch mọi ông tây bà đầm, trói giật cánh khủyu, tống vào các trại giam.
Thật là sướng chưa từng thấy! Bao nhiêu năm ông cha ta đứng lên làm cách mạng
đã phải theo nhau lên đoạn đầu đài, đi tù côn đảo . Vậy mà hôm nay, người Nhật
,chỉ trong một đêm, đã giúp chúng ta vứt bỏ được cái ách nô lệ trăm năm này.
Quên hết những ảnh lính Nhật lê những thanh kiếm dài quẹt đất, chém người Việt
một nhát thành hai mảnh từ đỉnh đầu xuống hậu môn,và đặc biệt quên cái cảnh người
Nhật bắt nông dân bỏ lúa trồng đay, dùng lúa gạo Miền nam để… đốt, thay thế
năng lượng chạy đầu tầu xe lửa!!
Kể từ ngày 9/3/1945, tất cả các viên chửc chuyên môn người
Pháp đều bị ở tù -> các công việc chuyên môn bảo trì cầu đường, chạy nhà máy
điện, lo vận chuyển lương thực từ Nam ra Bắc chỉ trông vào các phụ tá người Việt
nếu có.
Lúc này đang là thế chiến thứ hai. Bên Trục là: Nhật, Đức, Ý;
còn Đồng minh là: Anh, Pháp, Mỹ, Tàu Tưởng.
Khi Nhật đảo chính Pháp phe Đồng minh, đại diện là Mỹ tấn
công Nhật bằng cách bỏ bom trên đất nước đau khổ của chúng ta!
Tôi có dịp đọc
cuốn: “L’Indochine Face au Japon 1940-1945; Decoux - de Gaulle, un malentendu
fatal” của Philippe Grandjean ((Đông Dương đối diện với Nhật Bản 1940-1945
(Từ) Decoux - (tới) de Gaulle, một sự hiểu lầm tai hại) ; mượn từ thư viện
thành phố tôi ở, Texas, qua chương trình trao đổi sách của các trường đại học ở
Mỹ; hoàn toàn miễn phí)
Tôi đã dịch
ra tiếng Việt những phần liên quan đến người Việt chúng ta, và đăng ở blog của
tôi:
(trang nhà
cũ của tôi ở: “http://vanhocvietnam.0catch.com” đã bị xoá vì không chịu trả tiền.)
Theo như lập
trường của Pháp thì sự việc như sau:
Cuộc đảo chính của Nhật dẫn
đến các tuyên bố độc lập ngày 11, tháng 3 ở Huế, ngày 13, tháng 3 ở Phnom Penh,
ngày 8 tháng 4 ở Vientiane.
Và:
2/ Nạn
đói mùa xuân 1945: một triệu người chết.
Mọi người đều
biết, sự phá hủy gần như hoàn toàn những phương tiện liên lạc Nam, Bắc mà không
đoàn 14ème của đồng minh đã phá huỷ một cách có hệ thống dẫn tới việc ngăn chận
gần như hoàn toàn việc chuyên chở lối 100.000 tấn gạo từ Nam ra Bắc hàng năm
cho vùng đông dân cư này, trong thời gian từ tháng năm tới tháng mười hàng năm.
Sự thiếu thốn cũng không đến nỗi trầm trọng. Nhưng vào ngày 10, tháng 3, quân đội
Nhật không quan tâm tới việc các viên chức Pháp cố làm dịu ảnh hưởng của sự thiếu
thốn. Hậu quả là giá gạo gia tăng như tên bắn, dẫn tới việc các nông gia ở Bắc
kỳ bán đi một cách hài long sản phẩm của mình. Các gia đình ở thành thị, các
thành phố lập các kho quá đáng làm cho sự thiếu thốn thêm trầm trọng. Tại những
nơi thiếu gạo, có tin đồn là chính phủ trung ương đã lập các kho an toàn, phải
đi “lên” tới Hà-Nội để nhận phần của mình. Mà quân đội Nhật đã lập các kho này
từ ngày 10, tháng 3, không hề nghĩ tới chuyện cứu đói trước nhu cầu to lớn này.
Thế là hàng
ngàn hàng vạn nông dân dắt díu nhau tới những nơi họ nghĩ là có sự cứu giúp.
Khi sức cùng lực kiệt, tuyệt vọng, nhẫn
nhịn, họ nằm dài thẳng góc với vỉa hèn nơi có hàng ngàn người đang chết đói.
Hay không còn chỗ thì họ tới gầm cầu Long Biên. Người ta ước tính có tới cả triệu
người theo quán tính những tin tức của nhà cầm quyền mới đã tới thành phố chết
trước mắt dân chúng thành phố… Người ta phải lập một “Dịch vụ thu lượm xác chết”.
Đó là tin được loan đi trên báo chí!
3/ Sự hỗn
loạn, chậm rãi đi tới.
Phillipe
Devillier nhận xét: Sự bất lực đánh mạnh vào sự vận hành của các dịch vụ công cộng,
làm tê liệt các cơ cấu hành chánh ở các tỉnh đến nỗi các viên chức bỏ nhiệm sở
và đa số không còn quyền hành gì. Đối với đại đa số các “người nhà quê” thì độc
lập có nghĩa là các cơ sở hành chánh không còn nữa: không phải đóng thuế,
(không còn thuế thân nữa).
Ông này còn
thêm: Sự hỗn loạn, chậm rãi đi tới, “Tại các tỉnh thành, hệ thống hành chánh bắt
đầu tan rã. Đây là lý do vì sao Việt Minh chỉ với 5000 người đã lấp đầy khoảng
trống này.
Trong khi ấy,
không lực Hoa kỳ đã cắt đứt sự giao thông Bắc, Nam cũng chấm dứt sự oanh tạc
khi Nhật đảo chánh Pháp ở Đông Dương (9/3/1945).
4/ Giông
tố với người Pháp.
Trong vòng
vài giờ, các người Pháp từ vị trí kẻ cai trị trở thành người cùng khổ.
a/ Chế độ tập trung: Tập
trung hay cầm tù, các người Pháp tại các thành phố như Hà-Nội, Huế, Nha Trang,
Đà-Lạt…ở trong những chu vi ít nhiều giới hạn. Họ bị theo dõi mọi lúc, phải tôn
trọng lệnh giới nghiêm, cấm dùng những vật dụng hàng ngày như nghe máy thu
thanh, và đôi khi không được sử dụng các con dao nấu ăn. Họ bị bắt nêu rõ họ
tên những người trong nhà, sẽ bị trừng phạt nếu có dư hoặc thiếu người nào, bị
xét hỏi đêm cũng như ngày, và bị dẫn đi bộ tới sở cảnh sát gần nhất để lấy dấu
tay từng người, hay giao nộp những vật bị cấm. Trên đường đi, họ bị các người
khác chửi bới, đôi khi đánh đập.
Bất thình
lình, các quân lính Nhật tới cửa nhà ra lệnh miệng cho họ phải rời nhà trong
vài tiếng, với “sự hiểu biết” là mọi vi phạm “sẽ bị trừng trị nặng nề”. Đó là cảnh
thường thấy của phân nửa dân Pháp ở Hà-Nội, họ đẩy những chiếc xe nhỏ hay kéo
những đồ đạc mà họ có thể tha đi một cách vội vã tới nhà bạn bè, tiếp đón họ
trong tình tương trợ suốt mấy tháng trời. Họ sống cả mười lăm, hai chục người tại
một nhà chỉ dành cho bốn. Những sự bất bình thường sảy ra trong thời gian căng
thẳng này. Họ bị cắt đứt khỏi mọi nguồn tin, đành nghe những tin đồn, những lời
láo khoét: Đó là tình cảnh ở mọi trại giam.
Những tuyên
bố của nhà cầm quyền Nhật được dán mọi nơi kể rõ những việc phải theo, và hứa
bảo vệ những
người Pháp, và trừng phạt nặng nề nếu vi phạm.
Đây là sự so
sánh của các người Pháp:
Khi bị quân
Đức chiếm Pháp, họ sống trong nhà của họ, và thường có các dịch vụ với viên chức
Đức. Tại Đông Dương, các công sở bây giờ được điều hành bởi người Việt, đa số
là đoàn viên các tổ chức chính trị quốc gia, ta hiểu họ sẽ bị đối xử như thế
nào. Rất mau chóng, đó là các cuộc thương lượng giá cả các vật quý được bán với
giá rẻ để sống qua ngày.
b/ Sự hành hạ của Khâm sai đại thần:
Triều đình cử Phan Kế Toại trước làm tổng đốc Thái Bình là người không nên đề cử.
Ông ta khúm núm với người Nhật, cũng như với Việt Minh trong giai đoạn chuyển
tiếp 15/8/45. Là kẻ cơ hội, trong vài ngày là người quốc gia, nhưng sau đó ngậm
miệng để làm phó bộ trưởng cộng sản. Ông ta tổ chức một chiến dịch bôi nhọ nước
Pháp có hệ thống trên các phương tiện truyền thông: Phát thanh, báo chí, bích
trương những lời kết tội “thổi phồng”, nhưng chúng có các hiệu quả. Ông ta tổ
chức các cuộc biểu tình chống người Pháp, dồn các người từng giúp việc cho họ
phải cắt đứt liên lạc, cũng như những thương gia đã buôn bán với họ…
Tuy vậy, đa
số người Việt có thái độ trọng nể; nhưng họ bị những người cấp tiến chỉ trích
khi họ nói chuyện với người Pháp.
Chúng ta có thể thấy là người Pháp đã
bị bó tay trong thời gian sảy ra nạn đói. Họ không thể làm gì khi chính họ
cũng bị ở tù!
Tôi biết đến
cuốn sách trên là nhờ theo dõi trang nhà:
và có thêm
nhận định sau:
Đất nước VN
không lớn nhưng không quá nhỏ. Trải qua dòng lịch sử, chúng ta chửi bới Tàu
luôn luôn tìm cách đồng hoá mình, mà không chịu xoay lại tự xét mình. Ông cha
chúng ta cũng đã xâm lăng Chiêm Thành, Chân Lạp. Quê hương họ biến mất trên bản
đồ thế-giới. Nếu Pháp tới xâm lăng chúng ta thì đó là việc “Cá lớn nuốt cá
bé”, chuyện thường tình ở huyện (Thời thế đã tới lúc, không Pháp thì Anh, Tây
Ban Nha, Bồ Đào Nha, Hoà Lan cũng mò tới đất nước ta). Người Pháp có tàn ác với
chúng ta trong thế kỷ trước thì cũng chỉ là chuyện thường của kẻ có của mướn
người làm. Hãy xem hồi ký của các viên chức CS qua giúp các bạn Kampuchia anh
em trong việc đánh đuổi PolPot. “Ta bắt bạn đợi như ké dưới”
( Việc sảy
ra ở Thế kỷ 20!).
Rất mong các
bạn bè trong nước, nhất là các bạn trẻ sẽ không bị những luận điệu tuyên truyền
mà nhạc sị Tô-Hải đã vạch trần trong các bài viết của ông ta, nhất là các tuần
ký 15, 16, 17 tôi đã ghi ở trên.
Giống y như việc chúng dùng 16
tấn vàng mà TT Nguyễn Văn Thiệu để lại, rồi đem trả nợ cho LX, mà
lừa bịp người dân là ông Thiệu đã mang theo khi ra nước ngoài theo Sự
Vụ lệnh của TT Trần Văn Hương ký.
Dân tộc VN
đã bị HCM = Thiếu tá Hồ Quang = Hồ Tập Chương, người Tàu, lừa gạt suốt mấy chục năm qua”. (Trong đơn
xin học ở trường thuộc địa của Pháp HCM, aka Nguyễn Tất Thành, ghi năm sinh là
1892. ) ---> Khi xuống tàu qua Pháp năm 1911,
được 19 tuổi.
Mọi cố gắng lập
lờ đánh lận con đen khi cho HCM giả dạng Nguyễn Ái Quốc có thể coi
như thành công 100% đến khi đơn xin học của Nguyễn tất Thành bị phát
giác. Tôi thách hai đảng CSVN, CSTQ trưng ra một cuộc gặp mặt giữa những
người biết rõ Nguyễn tất Thành, aka Nguyễn ái Quốc (NAQ), với HCM khi
hắn là chủ tịch nước. Ngay cả vợ hắn là Tăng tuyết Minh cũng còn
không được gặp. Lý do duy nhất vì HCM không phải là NAQ.
Trong khi đó
ở chính trang nhà của CSVN: http://www1.archives.gov.vn/TrienlamTQ/Program/Chude1_8.asp thì ghi Hồ Quang, aka HCM năm 1939
được 38 tuổi, tức là sinh năm 1901, Trong tiểu sử nói rõ biết ngoại ngữ: Việt ngữ.
Nếu là người Việt thì sao lại gọi là ngoại ngữ!: (http://hoquang.org/) ----> Năm 1911 thì tên này mới được 10 tuổi.
Tên Hồ Quang, với sự
toa rập của đảng CSTQ lập nên cái gọi là đảng CSVN trong mưu đồ từ ngàn năm:
thôn tính quê hương Việt-Nam yêu dấu của chúng ta. Chúng theo những trình tự
sau:
1/ Cướp chính quyền hợp
hiến + hợp pháp vì nước vì dân Trần Trọng Kim (TTK). Chính phủ này trong thời
gian ngắn đã làm được những việc sau:
a.
Chuyển giao tất cả các cơ sở hành chính cho các viên chức Việt Nam.
b. Thâu
hồi đất Nam Kỳ và các nhượng địa đã dành cho Pháp.
c. Ân
xá toàn thể các phạm nhân chính trị.
d. Cho
phép thành lập các đảng phái chính trị.
e. Miễn
thuế cho công chức, thợ thuyền và dân nghèo.
f.
Thiết lập các Uỷ ban tư vấn quốc gia để soạn thảo Hiến pháp và nghiên cứu cải
tổ chính trị, hành chính và giáo dục.
Lần đầu tiên dưới
chính phủ TTK đất nước được toàn vẹn từ ải Nam quan tới Cà mâu!
2/ Sau khi cướp chính
quyền, Hồ Quang bày đặt tuyên bố độc lập ngày 2/9/1945, và dùng lá cờ của
đảng bộ Phúc kiến làm cờ của bọn
chúng; mà không có quốc gia nào thèm công nhận (cho tới năm 1950), việc
mà vua Bảo Đại đã làm từ ngày 11/3/1945.
3/ Hồ quang toa rập với
Pháp qua tạm ước 1946, chấp nhận Pháp đem quân ra Bắc để trực tiếp + gián tiếp
mượn tay Pháp tiêu diệt hết các đảng phái Quốc gia mưu cầu độc lập thật sự cho
dân tộc như: Việt-Nam Quốc dân đảng, Việt Quốc, Việt cách …
4/ Lừa bịp dân chúng
đánh Pháp cho Tàu qua cái gọi là kháng chiến chống Pháp với vũ khí + mọi tiếp tế
dưới sự chỉ huy của gần chục tướng Tàu. (Khi thành công ở trận Điện Biên Phủ.
Các tướng này rút về Tàu, đẩy VNG ra nhận công) Tàu ép VN chia đôi ở vĩ tuyến
17 trong mưu đồ làm suy yếu tiềm lực của VN.
5/ Thi hành Cải Cách
Ruộng Đất (CCRD) để làm băng hoại cơ cấu đất nước VN với những đòn độc như: con
tố cha, vợ tố chồng (Tìm đọc “Bản Chúc Thư của một người VN”)
6/ Ra lệnh cho Phạm
Văn Đồng ký công hàm 1958 để có bằng cớ chiếm biển Đông về sau.
7/ Nặn ra cái gọi là Mặt
Trận Giải Phóng Miền Nam (MTGPMN) để nuốt nốt ½ đất nước VN qua các thủ đoạn khủng
bố dân lành.
8/ Tàu chưng công hàm
PVĐ cho Mỹ coi -> Mỹ phải thay đổi thế cờ. Bỏ rơi Miền Nam cho Hồ Quang và
băng đảng CSVN chiếm năm 1975, nhưng cả khối CS bị xập vào năm 1990.
9/ Khi bọn tam đại
bần cố nông "Đánh cho LX, TQ" thành công thi thiên triều ra
lệnh thực hiện:
a/ "Xoá tàn dư Mỹ
Ngụy", nhưng thật ra là xoá bỏ nền văn minh trên phần còn lại
của đất nước VN.
b/ Thi hành "Cải tạo công thương nghiệp" để xóa tan nền
công nghiệp của miền Nam. Nền công nghiệp mà Lý Quang Diệu thèm khát
có được (Xem bên thắng cuộc).
c/ Bỏ tù thành phần ưu tú của quê hương VN: Ai tốt nghiệp trung
học đều có kiến thức tương đương của các nước tiên tiến G7. Họ đều
có khả năng tiếp cận sách báo Anh, Pháp dễ dàng.
d/ Ngày nay thì thiên triều nắm đằng chuôi với cái công hàm PVĐ nên
đang chiếm biến đông. Bước kế tiếp là ngày hai đảng CS của chúng hợp nhất với
nhau. Khi ấy quê hương Việt-Nam mến yêu hình cong như chữ S sẽ là một tỉnh của
thiên triều. Thời gian định mệnh ấy là 2020 đang đến gần!
No comments:
Post a Comment