Cách nay đúng 69 năm, Hoà Lan chuyển giao độc lập cho
Indonesia
Ngày 02
tháng 11, 1949
·
1949 – Hội nghị bàn tròn tại La Haye giữa
Hà Lan và Indonesia kết thúc với hiệp định chuyển giao chủ quyền cho Indonesia.
Hội nghị bàn tròn Hà Lan-Indonesia
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Hội nghị bàn tròn
tiếng Indonesia: Konferensi Meja Bundar
tiếng Hà Lan: Ronde Tafel Conferentie
Phiên
họp của Hội nghị bàn tròn
Ngày
thảo 23 tháng 8 năm 1949
Ngày
ký 2 tháng 11 năm 1949
Có
hiệu lực 27 tháng 12 năm 1949
Điều kiện (Chuyển giao chủ quyền)
* Chuyển giao hoàn toàn chủ quyền vô điều kiện và không thể triệt tiêu của Vương quốc Hà Lan cho Cộng hòa Hợp chúng quốc Indonesia, và do đó công nhận Cộng hòa Hợp chúng quốc Indonesia là một quốc gia độc lập và có chủ quyền
* Chuyển giao hoàn toàn chủ quyền vô điều kiện và không thể triệt tiêu của Vương quốc Hà Lan cho Cộng hòa Hợp chúng quốc Indonesia, và do đó công nhận Cộng hòa Hợp chúng quốc Indonesia là một quốc gia độc lập và có chủ quyền
Cộng hòa Hợp chúng quốc Indonesia chấp thuận chủ
quyền này dựa trên các điều khoản trong hiến pháp của mình; Vương quốc Hà Lan
đã được thông báo về hiến pháp đề xuất này
Hà Lan, BFO
Liên Hiệp Quốc, Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, Komisi
Tiga Negara
Nơi lưu giữ Vương quốc Hà Lan
Hội nghị bàn tròn Hà Lan–Indonesia được tổ chức tại Den Haag từ
ngày 23 tháng 8 – 2 tháng 11 năm 1949, giữa các đại biểu của Hà Lan, nước
Cộng hòa Indonesia và Hội đồng Tư vấn Liên bang (BFO: Federal Consultative Assembly )- đại diện cho các quốc gia mà người Hà Lan lập ra trên
quần đảo Indonesia.
Vị trí ở Zuid-Holland
Den Haag (phát âm [dɛnˈɦaːx] ) hay 's-Gravenhage (phát âm [ˈsxraːvə(n)ˌɦaːɣə] ) - trong tiếng Việt quen gọi là La Hay dựa
theo cách gọi La Haye của tiếng Pháp -
là thành phố lớn thứ ba ở Hà Lan sau Amsterdam và Rotterdam, có
diện tích vào khoảng 100 km², có dân số 472.087 người (tính cả
vùng xung quanh là 700.000 người) vào ngày 1 tháng 1 năm 2005.
Trước hội nghị này, đã diễn ra ba cuộc họp
cấp cao khác giữa Hà Lan và Indonesia; đó là Hiệp định Linggadjati (1947), Hiệp định Renville(1948), và Hiệp định Roem-van Roijen (1949). Hội nghị kết thúc với kết quả là Hà Lan
chấp thuận chuyển giao chủ quyền cho Hợp chúng quốc Indonesia.
The Dutch–Indonesian
Round Table Conference was held in The Hague from
23 August to 2 November 1949, between representatives of the Netherlands,
the Republic of Indonesia and
the BFO (Federal Consultative Assembly) representing various states the
Dutch had created in the Indonesian archipelago. Prior to this conference,
three other high-level meetings between the Netherlands and Indonesia took
place; the Linggadjati
Agreement (1947), the Renville Agreement (1948),
and the Roem-van Roijen Agreement (1949). The conference ended
with the Netherlands agreeing
to transfer sovereignty to the United States of Indonesia.
The Linggadjati Agreement (Linggajati in modern Indonesian
spelling) was a political accord concluded on 15 November 1946 by the Dutch administration
and the unilaterally declared Republic of Indonesia in
the village of Liggarjati, near Cirebon in which the Dutch recognised
the republic as the de facto authority
in Java, Madura and Sumatra.
Negotiations underway on
USS Renville between the Dutch and the Indonesian republicans
The Renville Agreement was
a United Nations Security Council-brokered political accord between the Netherlands,
which was seeking to re-establish its colony in South East Asia, and Indonesian Republicans seeking to secure Indonesian independence during the Indonesian National Revolution.
The Roem – van Roijen
Agreement was an agreement made between Indonesia and the Netherlands
on 7 May 1949. The name being derived between the two principal negotiators at
the meeting; Mohammad Roem and Jan Herman van Roijen.
Bối cảnh
Ngày 28 tháng 1 năm 1949, Hội đồng Bảo an Liên Hiệp
Quốc thông qua một nghị quyết chỉ trích cuộc tấn công quân sự
mà Hà Lan mới tiến hành nhằm chống lực lượng cộng hòa tại Indonesia và yêu cầu
phục hồi chính phủ cộng hòa. Nghị quyết cũng thúc giục nối lại đàm phán nhằm
tìm kiếm một giải pháp hòa bình giữa hai bên
Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc (tiếng Anh: United Nations Security Council, viết
tắt UNSC) là cơ quan chính trị quan trọng nhất và hoạt động thường
xuyên của Liên Hiệp Quốc, chịu trách nhiệm chính về việc duy trì hòa bình và an ninh quốc tế. Những nghị quyết của Hội đồng Bảo an được
thông qua mà phù hợp với Hiến chương Liên Hiệp Quốc thì bắt buộc các nước hội viên của Liên Hiệp Quốc phải thi hành. Hội đồng Bảo an không phục
tùng Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc
Hiệp định Roem-van Roijen ký vào ngày 6 tháng 7, xác nhận hiệu
lực của nghị quyết Hội đồng Bảo an, trong đó Mohammad Roem phát
biểu rằng nước Cộng hòa Indonesia, với các lãnh tụ vẫn đang lưu vong trên
đảo Bangka, sẽ
đàm phán trong một hội nghị bàn tròn nhằm làm tăng tốc độ chuyển giao chủ
quyền.
Bangka (đôi khi viết là Banka)
là một hòn đảo nằm phía đông đảo lớn Sumatra, Indonesia.
Cũng có một hòn đảo nhỏ cùng tên nằm ở phía bắc của tỉnh Sulawesi, Indonesia.
Chính phủ Indonesia trở lại thủ đô lâm thời Yogyakarta vào
ngày 6 tháng 7 năm 1949 sau hơn 6 tháng lưu vong.
Vùng đặc biệt Yogyakarta (tiếng Indonesia: Daerah Istimewa
Yogyakarta, hay DIY), là một tỉnh của Indonesia trên
đảo Java.
Đây là tỉnh duy nhất ở Indonesia vẫn còn chính thức được quản lý bằng một tiểu
vương: tiểu vương Hadiningrat.
Nhằm đảm bảo lập trường tương đồng trong đàm phán giữa các đại
biểu của Cộng hòa và liên bang, trong nửa cuối tháng 7 năm 1949 và từ ngày 31
tháng 7 – 2 tháng 8, các hội nghị liên Indonesia được tiến hành tại Yogyakarta
giữa toàn bộ các nhà cầm quyền hợp thành trong Hợp chúng quốc Indonesia tương
lai. Những người tham dự chấp thuận dựa trên các nguyên tắc cơ bản và khuôn khổ
hiến pháp
Các cuộc thảo luận sơ bộ tiếp theo do Uỷ ban Liên Hiệp quốc về
Indonesia tại Jakarta bảo trợ, hội nghị bàn tròn được quyết định sẽ diễn ra tại
Den Haag.
Đàm phán
Kết quả của các cuộc đàm phán nằm trong một số văn kiện, một
Hiến chương Chuyển giao Chủ quyền, một Quy chế Liên minh, một hiệp định kinh tế
và các hiệp định về công tác xã hội và quân sự
Họ cũng đạt được hiệp định về việc triệt thoái các binh sĩ Hà
Lan "trong thời gian ngắn nhất có thể". Và về việc Hợp chúng quốc
Indonesia cấp tình trạng tối huệ quốc cho Hà Lan. Ngoài ra, sẽ không có
phân biệt đối xử chống lại kiều dân hoặc các công ty Hà Lan và nước Cộng hòa
chấp thuận kế tục các hiệp định mậu dịch do Đông Ấn Hà Lan đàm phán.
Đông
Ấn Hà Lan (tiếng Hà Lan: Nederlands-Indië; tiếng Indonesia: Hindia-Belanda) từng là một thuộc địa của Hà Lan và là tiền thân của nước Indonesia ngày
nay. Đông Ấn Hà Lan được thành lập từ việc quốc hữu hóa các thuộc địa của Công ty Đông Ấn Hà Lan, công ty nằm dưới sự quản lý của
chính quyền Hà Lan từ năm 1800.
Tuy nhiên, hai chủ đề lớn gây bất đồng là nợ của chính phủ thực
dân Hà Lan và tình trạng của miền Tây
đảo Tân Guinea.
Western
New Guinea,
also known as Papua (formerly Irian Jaya)
and West Papua, is the part of the island of New Guinea (also
known as Papua) incorporated into Indonesia in
1962. Lying to the west of the Independent State of Papua New Guinea, it is the only Indonesian territory to be situated in Oceania.
Các cuộc đàm phán về nợ quốc nội và ngoại quốc của chính phủ
thực dân Đông Ấn Hà Lan bị kéo dài, mỗi bên trình bày các tính toán riêng của
mình và tranh luận về Hợp chúng quốc Indonesia có nên chịu trách nhiệm về các
khoản nợ mà người Hà Lan gánh sau khi đầu hàng
Nhật Bản vào năm 1942. Các phái đoàn Indonesia phẫn nộ trước việc
phải tính cả khoản tiền mà họ cho là chi phí quân sự của Hà Lan nhằm chống lại
họ. Cuối cùng, nhờ can thiệp của thành viên đại diện cho Hoa Kỳ trong Ủy ban
Liên Hiệp Quốc về Indonesia, phía Indonesia nhận thức rằng chấp thuận trả một
phần nợ của người Hà Lan sẽ là giá họ phải trả để được chuyển giao chủ quyền.
Ngày 24 tháng 10, các phái đoàn Indonesia chấp thuận rằng Indonesia sẽ tiếp
nhận khoảng 4,3 tỷ Guilder nợ
chính phủ Đông Ấn Hà Lan.
Vấn đề tiếp nhận miền Tây đảo Tân Guinea suýt khiến đàm phán trở
nên bế tắc. Các phái đoàn Indonesia có quan điểm rằng Indonesia sẽ bao gồm toàn
thể lãnh thổ của Đông Ấn Hà Lan. Người Hà Lan bác bỏ thỏa hiệp, tuyên bố miền
Tây đảo Tân New Guinea không có liên kết về dân tộc với phần còn lại của quần
đảo Bất
chấp quan điểm công chúng tại Hà Lan là ủng hộ chuyển giao miền Tây đảo Tân
Guinea cho Indonesia, nội các Hà Lan lo ngại hành động nhượng bộ điều này sẽ
khiến Quốc hội không phê chuẩn Hiệp định hội nghị bàn tròn. Cuối
cùng, vào những giờ đầu của ngày 1 tháng 11 năm 1949 các bên đạt được một thỏa
hiệp: tình trạng của miền Tây đảo Tân Guinea sẽ được xác định thông qua các
cuộc đàm phán giữa Hợp chúng quốc Indonesia và Hà Lan trong vòng một năm sau
chuyển giao chủ quyền.
Hội nghị chính thức kết thúc tại tòa nhà quốc hội Hà Lan vào
ngày 2 tháng 11 năm 1949. Chủ quyền được chuyển giao cho Hợp chúng quốc
Indonesia vào ngày 27 tháng 12 năm 1949.
1.
Vương quốc Hà Lan chuyển giao hoàn toàn chủ quyền vô điều kiện
và không thể triệt tiêu cho Cộng hòa Hợp chúng quốc Indonesia, và do đó công nhận
Cộng hòa Hợp chúng quốc Indonesia là một quốc gia độc lập và có chủ quyền.
2.
Cộng hòa Hợp chúng quốc Indonesia chấp thuận chủ quyền này dựa
trên các điều khoản hiến pháp của mình; Vương quốc Hà Lan đã được thông báo về
hiến pháp đề xuất này.
Hậu quả
Sau sáu mươi năm công nhận ngày chuyển giao chủ quyền là ngày
độc lập của Indonesia, đến ngày 15 tháng 8 năm 2005 chính phủ Hà Lan chính thức
công nhận Indonesia độc lập thực tế từ ngày 17 tháng 8 năm 1945, tức ngày Indonesia
tuyên bố độc lập. Trong một hội nghị tại Jakarta, Ngoại trưởng Ben Bot tuyên
bố "hối tiếc sâu sắc về những đau khổ" xảy ra trong Cách mạng Dân tộc kéo
dài trong bốn năm, song không chính thức xin lỗi. Phản ứng của Indonesia với
lập trường của Hà Lan nhìn chung là tích cực; Bộ trưởng Ngoại giao
Indonesia Hassan Wirayuda được
trích lời nói rằng, sau khi thừa nhận điều này, "sẽ dễ dàng hơn để hướng
về phía trước và tăng cường quan hệ song phương giữa hai quốc gia".
No comments:
Post a Comment