Vua Edward VIII của Anh tự ý thoái vị
để kết hôn với Wallis Simpson
Ngày 11
tháng 12, 1936
·
1936 – Do bị phản đối trong việc kết hôn với Wallis
Simpson, Edward VIII(hình) trở
thành quốc vương Anh đầu
tiên tự ý thoái vị.
Edward VIII
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Edward
trong trang phục quân nhân, 1919
Thông tin chung
Tên đầy đủ Edward Albert Christian
George Andrew Patrick David
Tôn giáo Anh
giáo
Edward VIII (Edward Albert Christian George Andrew Patrick
David; 23 tháng 6 năm 1894 – 28 tháng 5 năm 1972) là Vua của nước Anh thống nhất và tất cả các thuộc địa của Đế quốc Anh, và Hoàng
đế Ấn Độ, từ ngày 20 tháng 1 năm 1936 cho
đến lúc thoái vị ngày 11 tháng 12 cùng
năm.
Edward là hoàng tử trưởng của vua George V và
hoàng hậu Mary xứ Teck.
Ông được tấn phong Hoàng tử xứ Walesvào ngày sinh nhật lần thứ 16, sáu tuần sau khi phụ hoàng
của ông kế vị ngai vàng. Thời niên thiếu, ông phục vụ trong Hải quân Anh dưới thời Đệ Nhất Thế Chiến và có nhiều chuyến công du thay mặt cho phụ hoàng.
Edward trở thành quốc vương sau khi phụ
hoàng băng hà đầu năm 1936. Tuy nhiên, ông tỏ ra khó chịu với những lễ nghi rườm rà
chốn cung đình, khiến các chính trị gia trong nước lo lắng vì thái độ coi
thường hiến pháp của ông. Chỉ vài tháng sau khi lên ngôi, ông gây ra một vụ khủng hoảng khi
kết hôn với Wallis Simpson, một phụ nữ đến từ Hoa Kỳđã từng li
dị một đời chồng và đang sống li thân với người chồng thứ hai. Thủ tướng Anh và
các thuộc địa phản đối hôn sự, lập luận rằng một phụ nữ đã từng li dị hai đời
chồng không đủ tư cách để làm mẫu nghi thiên hạ. Theo như truyền thống, một
cuộc hôn nhân như vậy là không hề phù hợp bởi Edward là thủ lĩnh tối cao của
Giáo hội Anh, Anh giáo phản đối việc tái hôn sau khi li hôn nếu như người hôn
phối cũ vẫn còn sống. Edward biết rằng chính phủ Anh, đứng đầu là thủ tướng Stanley Baldwin,
sẽ đồng loạt từ chức nếu như hôn sự được tiến hành, khi đó sẽ dẫn đến một cuộc
tuyển cử bất đắc dĩ và phá hỏng thế trung lập về chính trị của ngôi vua Anh,
vốn chỉ có quyền hành lập hiến. Mọi chuyện trở nên rõ ràng rằng ông không thể
kết hôn với Wallis khi vẫn ngồi trên ngai vàng, Edward chọn cách thoái vị. Ngai
vàng được chuyển cho người em trai của ông, Hoàng tử Albert. Với thời gian trị vì chỉ 326 ngày, Edward là một trong
số những vị vua có thời gian cai trị ngắn nhất trong suốt chiều dài lịch sử Anh
quốc.
Sau khi thoái vị, ông được tấn phong
làm Quận công Windsor. Ông kết hôn với Wallis ở Pháp vào ngày 3 tháng 6năm 1937, sau khi
thủ tục li hôn lần thứ hai của bà ta hoàn tất. Cuối năm đó, hai người có chuyến
thăm nước Đức. Trong thời Đệ Nhị Thế Chiến, ông lần đầu tiên được bổ nhiệm là người đại diện cho
quân đội Anh ở Pháp, nhưng sau khi có người cáo buộc rằng ông đồng cảm với
những kẻ phát xít, ông bị đổi làm Toàn quyền xứ
Bahamas. Sau chiến tranh, Edward sống nhàn nhã
suốt quãng đời còn lại ở Pháp.
Cuộc sống ban đầu
Edward (thứ hai từ bên trái) cùng với phụ thân và
các em (Albert và Mary),
ảnh chụp bởi bà nội của ông, Thái tử phi
Alexandra, năm 1899.
Edward chào đời ngày 23 tháng
6 năm 1894 tại White
Lodge, Richmond Park, ngoại ô thành Luân Đôn dưới thời của bà cố ông Victoria.[1] Ông
là con trai đầu lòng của Quận công và Công nương xứ York (về sau là vua George V và Hoàng hậu
Mary). Phụ thân ông là con trai thứ hai của Hoàng tử và Công nương
xứ Wales (về sau là vua Edward
VII và Hoàng hậu Alexandra). Mẫu thân ông là trưởng nữ
của Francis và Mary
Adelaide, Quận công và Công nương xứ Teck. Lúc chào đời, ông nghiễm
nhiên được xếp thứ ba trong Danh sách
kế vị ngai vàng Anh, sau tổ phụ và phụ thân.
Ông được rửa tội với cái tên Edward Albert Christian George
Andrew Patrick David tại Green Drawing Room thuộc White Lodge ngày 16 tháng
7 năm 1894 bởi Edward White Benson, Tổng Giám
mục xứ Canterbury.[N 1][2] Cái
tên này được chọn theo tên của người bác
đã quá cố của Edward, tên thường gọi của ông ta là "Eddy" hay Edward, và
ông cố ngoại của ông - Christian IX của Đan Mạch. Chữ
Albert cũng là tên của phu quân quá cố của Nữ hoàng Hoàng phu Albert, và mấy chữ cuối – George, Andrew, Patrick và David –
theo tên Thánh đỡ đầu của
Anh, Scotland, Ireland và Wales.[3] Ông
thường được người nhà và các bạn thân gọi bằng chữ cuối cùng trong tên của
mình, David.[4]
Như một truyền thống đối với những trẻ em thuộc tầng lớp thượng
lưu thời kì đó, Edward và các em của ông được giao cho các bảo mẫu chăm sóc
thay vì cha mẹ ruột. Một trong số các bảo mẫu thường nhục mạ ông bằng cách véo
lỗ tai trước khi ông được giao trả cho cha mẹ. Sau đó ông khóc thét lên khiến
Quận công và Công nương để ý.[5] Người bảo mẫu bị tống cổ
sau khi những hành vi ngược đãi trẻ em của bà ta bị phát giác.
Phụ thân của Edward, dù là người rất khắc nghiệt,[6] nhưng
cũng rất tình cảm,[7] và
mẫu thân ông thường hay vui đùa với các con, trái ngược với hình ảnh khắc khổ
trước công chúng của bà,[8] và
các con bà cũng thường hay tâm sự với bà.[9]
Giáo dục
Ban đầu Edward được dạy kèm tại nhà bởi Helen Bricka. Khi cha mẹ
ông có chuyến công du khắp các thuộc địa trong suốt 9 tháng sau khi Nữ hoàng
Victoria băng hà năm 1901, ông và các em ở lại Anh cùng ông bà nội, Hoàng hậu Alexandra
và Vua Edward VII, họ thường hay tắm rửa và chăm sóc cho các cháu. Khi cha mẹ
trở về, Edward được giao cho hai người đàn ông chăm sóc, Frederick Finch và
Henry Hansell, và cứ như vậy cho đến khi ông và các em đến tuổi thành niên.[10]
Edward bị Hansell giáo dưỡng một cách nghiêm khắc cho đến khi
lên 13 tuổi. Ông được các gia sư dạy học tiếng Đức và Pháp[11].
Edward vào học tại Trường Hải quân Osborne từ
năm 1907.
Hansell từng muốn Edward đến trường sớm hơn, nhưng phụ thân ông không cho phép.[12] Trong suốt hai năm ở
Osborne College, ông tỏ ra không thích nơi này, và sau chuyển đến Học viện
Hải quân hoàng gia Anh tại Dartmouth. Ông
được dự định sẽ tập huấn hai năm trong hàng ngũ Hải quân hoàng gia. Một lần đổ bệnh quai bị có
thể đã khiến ông không thể có con được.[13]
Khi phụ thân ông bước lên ngai vàng ngày 6 tháng 5 năm 1910 sau
khi vua Edward băng hà, Edward đương nhiên trở thành Quận công Cornwall và Quận công Rothesay, và
được tấn phong Hoàng tử Wales và Bá tước Chester vào
một tháng sau, 23 tháng
6 năm 1910, ngày
sinh nhật thứ 16.[14] Người
ta bắt đầu chuẩn bị cho ông những công vụ mà ông cần phải làm dưới tư cách là
vị vua tương lai, tên của ông bị rút khỏi khóa huấn luyện hải quân và ông chính
thức trở thành sĩ quan hải quân trong ba tháng, phục vụ trên tàu chiến Hindustan, và
ngay sau đó ghi danh vào Magdalen College, Oxford, và
tại nơi này, theo những người viết tiểu sử, và nơi giáo dục cho ông những phẩm
chất cần thiết của một quân vương tương lai. Là một người say mê cưỡi ngựa, ông
đã đăng ký tham gia vào một câu lạc bộ polo trong trường.[15] Ông
ra khỏi Oxford sau tám học kì mà không nhận được một bằng cấp nào cả.[16]
Hoàng tử xứ Wales
Edward chính thức làm lễ tấn phong hoàng tử xứ Wales trong một
buổi lễ đặc biệc tại Lâu đài Caernarvon ngày 13 tháng
7 năm 1911.[17] Buổi
lễ tấn phong diễn ra ở Wales, theo ý kiến của chính trị gia người Wales David Lloyd George, Đốc quân của tòa lâu đài và
là Bộ trưởng Tài chính trong
chính phủ đương nhiệm của Đảng Tự do.[18] Lloyd
George tổ chức một buổi lễ khá kì lạ, phô trương nhưng rỗng tuếch, và chỉ cho
Edward một vài từ ngữ Wales bản địa.[19]
Khi Đệ Nhất Thế Chiến nổ
ra năm 1914, thì
Edward đã đến tuổi và sẵn sàng tham gia chiến đấu.[20] Ông
tham gia Vệ binh Grenadiervào
tháng 6 năm 1914, và mặc dù Edward sẵn sàng phục vụ trên chiến trường, thì Bộ
trưởng Chiến tranh, Huân tước
Kitchener từ chối điều đó, và chỉ ra sẽ là tai họa lớn nếu như chẳng
may hoàng thái tử rơi vào tay quân giặc.[21]
Mặc dù vậy, Edward cũng đã từng ra tiền tuyến và cố gắng đến
thăm các binh sĩ một cách thường xuyên nhất có thể, và ông được trao tặng Huân
chương quân sự chữ thập năm 1916. Mặc
dù vai trò hạn chế của ông trong cuộc chiến, nó cũng đã giúp ông giành được
tình cảm của các chiến binh đang tham chiến.[22] Edward đã lần đầu tiên
lái máy bay quân sự năm 1918, và sau đó ông nhận được bằng phi công.[23]
Trong những năm 1920,
Edward, Hoàng tử xứ Wales, thay mặt phụ hoàng, Vua George V, thực hiện nhiều
chuyến công du hải ngoại vì tình trạng sức khỏe của nhà vua ngày một thảm hại. Vì
ông là người thuộc tầng lớp thượng lưu, hay đi đây đó, và ngoại hình đẹp trai,
lại chưa kết hôn, khiến ông giành được nhiều sự chú ý từ công chúng, vào thời
điểm đỉnh cao của sự nổi tiếng, ông là người được chụp ảnh nhiều nhất đương
thời.[24] Ông
dành mối quan tâm đặc biệt cho khoa học và vào năm 1926ông là
chủ tịch của Hiệp hội
vì sự tiến bộ khoa học của Anh khi trường cũ của
ông, Đại học Oxford, tổ chức một cuộc họp xã hội
thường niên.[25]
Ông cũng đặt chân tới những vùng đất nghèo khó nhất của đất
nước,[26] và có 16 chuyến công du
đến nhiều vùng lãnh thổ trong Đế quốc Anh trong giai đoạn từ 1919 đến 1935. Trong
chuyến thăm Canada năm 1919, ông mua lại một trang trại Bedingfield, gần Pekisko, Alberta,[27] và
năm 1924, ông
quyên góp Huân
chương Hoàng tử xứ Wales cho Hiệp hội
Khúc côn cầu Anh quốc.[28] Từ
tháng 1 đến tháng 4 năm 1931, ông và hoàng đệ, Quận công
xứ Kent, chu du suốt 18 dặm trong chuyến công du Nam Mỹ, vượt
đại dương trên con tàu Oropesa,[29] và
trở lại Paris rồi lên máy bay từ Sân bay Paris–Le Bourget và
trở lại Đại Công viên Windsor.[30][31]
Mặc dù đi lại nhiều nơi, Edward mang lòng phân biệt chủng tộc
đối với người ngoại quốc và nhiều thành phần trong xã hội đế quốc Anh, ông tin
rằng người da trắng là giống người cao cấp hơn các giống người khác.[32] Năm 1920, trong
chuyến thăm Australia, ông viết về người Úc bản địa:
" chúng là những sinh vật sống ghê tởm nhất mà ta từng thấy! Chúng là tầng
lớp hạ đẳng nhất của loài người và rất gần với loài khỉ."[33]
Năm 1919, Hoàng tử đồng ý làm Chủ tịch của ban tổ chức cuộc triển lãm Đế quốc Anh tại Công viên Wembley, tây
bắc Luân Đôn. Hoàng tử muốn cho cuộc triển lãm sẽ được
diễn ra ở "một sân vận động quốc gia lớn", và do đó ông là người nảy
ra ý kiến về Sân vận động Wembley.[34]
Những mối tình
Edward năm 1932
Năm 1917, trong thời gian nổ ra Chiến tranh thế giới, ông vướng vào một
mối tình với ả gái điếm đến từ Paris, Marguerite Alibert, bà ta
giữ một tá những bức thư tình bí mật của ông. Sau đó mối quan hệ này đổ vỡ năm 1918, ông
bắt đầu mối tình với một phụ nữ Anh đã có chồng, Freda Dudley Ward, người
thừa kế của một hãng dệt may. Năm 1923,
Alibert được trắng án sau một phiên tòa đại hình sau vụ bà ta bắn chồng mình
ở London Savoy.[35]
Những hành vi liều lĩnh và lăng nhăng của Edward trong những
năm 1920 và 1930 khiến
Thủ tướng Anh Stanley
Baldwin, Vua George V, và những người gần gũi với hoàng tử cảm thấy lo
lắng. Alan Lascelles, thư
ký riêng của Edward trong suốt tám năm của giai đoạn này, tin rằng "vì một
số li do tâm lý và di truyền, sự phát triển bình thường của thái tử đã chững
lại khi anh ta đến tuổi vị thành niên".[36]George
V thấy thất vọng về việc Edward thất bại trong việc ổn định cuộc sống, chán
ghét các mối quan hệ của ông với những phụ nữ đã có chồng, và tỏ ra miễn cưỡng
trước việc ông là người kế vị ngai vàng. "Sau khi trẫm chết," George
nói, "cậu ấy sẽ hủy hoại chính mình trong vòng 12 tháng."[37]
Đứng thứ hai trong danh sách kế vị là em trai của Edward - Albert ("Bertie").
Albert và vợ, Elizabeth (về
sau là Hoàng thái hậu), có hai con, con gái lớn
là Công chúa Elizabeth ("Lilibet"),
chính là đương kim nữ hoàng. George V thương yêu Albert và cháu nội Elizabeth,
ông nói với người hầu, "Cầu Chúa cho con trai trưởng của trẫm [Edward] sẽ
không bao giờ lấy vợ và có con, như thế sẽ không còn gì ngăn cản Bertie và
Lilibet bước lên với ngai vàng."[38] Năm 1929, tạp
chí Time đưa tin Edward trêu đùa em dâu của
ông, bằng cách gọi bà ta là "Hoàng hậu Elizabeth". Tạp chí đặt câu
hỏi là "bà ta sao không thỉnh thoảng tự hỏi là có bao nhiêu sự thực trong
câu chuyện mà ông đã từng nói là ông sẽ từ bỏ quyền kế vị sau khi vua cha
George V băng hà – điều sẽ khiến cho biệt danh này trở thành sự thật".[39]
Năm 1930, George V ban cho Edward quyền thuê Fort Belvedere,
ở Đại Công viên Windsor.[40] Tại
đây, Edward tiếp tục mối quan hệ với nhiều phụ nữ đã có chồng, bao gồm Freda
Dudley Ward và phu nhân
Furness, vợ của một quý tộc người Anh, bà này đã giới thiệu cho hoàng
tử một người bạn và đồng nghiệp của mình, là Wallis
Simpson, người gốc Hoa Kỳ.
Simpson đã li dị với người chồng thứ nhất, sĩ quan hải quân Mỹ, Win
Spencer, năm 1927. Người chồng thứ hai của bà, Ernest Simpson, là
một thương nhân mang hai dòng máu Anh - Mỹ. Wallis Simpson và Hoàng tử xứ
Wales, đã trở thành tình nhân của nhau khi phu nhân Furness đi du lịch nước
ngoài, dù rằng Edward cương quyết khẳng định với phụ hoàng là ông chưa từng
thân mật với bà ta, và còn nói bà ta không thích hợp để là người tình của ông.[41] Mối
quan hệ giữ Edward với Simpson, tuy nhiên, tiếp tục làm xấu đi mối quan hệ vốn
đã chẳng mấy tốt đẹp giữa cha con ông. Mặc dù Vua George V và Hoàng hậu Mary đã
gặp Simpson ở Cung điện Buckingham năm 1935,[42] nhưng về sau họ từ chối
công nhận bà ta.[43]
Chuyện tình của Edward với một phụ nữ Mỹ đã từng li dị khiến
nhiều người lo ngại, và cặp đôi này bị cảnh sát theo dõi thường xuyên, thậm chí
người ta còn bí mật bàn về bản chất mối quan hệ của họ. Một báo cáo không ghi
ngày tháng cụ thể nói về chuyến đi đến một cửa hàng đồ cổ của cặp đôi này, và
nhấn mạnh rằng "người phụ nữ đó dường như nắm chặt POW [Hoàng tử xứ Wales]
trong lòng bàn tay của mình."[44] Mối nguy cơ về việc một
người Mỹ từng li dị và có mối quan hệ đáng ngờ như vậy cứ đeo bám bên người
thừa kế vương quốc khiến chính phủ rất lo lắng.[45]
Trị vì
Edward VIII cùng với các thành viên của College of Arms trong phiên Khai mạc Nghị viện, 3 tháng 11,
1936
Vua George V băng hà ngày 20 tháng
1 năm 1936,
Edward kế vị ngôi vua với vương hiệu Edward VIII. Ngày hôm sau, được hộ tống
bởi Simpson, ông phá vỡ tục lệ khi chứng kiến buổi tuyên thệ đăng cơ của mình
từ một cửa sổ ở Cung điện St James.[46] Ông trở thành vị quân
vương đầu tiên của Đế quốc Anh ngồi máy bay từ Sandringham đến Luân Đôn để
tiếp kiến Hội đồng cơ mật.[11]
Edward khiến các thành viên chính phủ cảm thấy khó chịu khi có
những hành động tỏ ý muốn tham gia vào các vấn đề chính trị. Những bình luận
của ông về một chuyến du lịch ở South Wales rằng
"cần phải làm cái gì đó"[11] cho
những thợ mỏ than thất nghiệp bị xem là tìm cách định hướng cho những chính
sách của chính phủ. Các bộ trưởng đã miễn cưỡng gửi những giấy tờ cơ mật đến
Fort Belvedere, bởi vì rõ ràng Edward chẳng mấy để ý tới chúng, nhưng họ lo sợ
rằng Simpson và những người khách của bà ta sẽ đọc được những thứ đó, rồi sẽ
tiết lộ những bí mật này ra ngoài làm phương hại đến lợi ích quốc gia.[47]
Những hành động đi ngược với truyền thống của Edward còn thể
hiện ở chỗ ông can thiệp vào việc in chân dung ở mình trên mấy đồng tiền. Ông
phá vỡ tiền lệ rằng chân dung của vị vua hoặc nữ hoàng nối ngôi phải in ngược
hướng với chân dung của người tiền nhiệm. Edward nói rằng nửa mặt bên trái của
ông (tiền dưới thời phụ hoàng của ông in hình nửa mặt bên trái của nhà vua),[48] mới có đường ngôi trên
mái tóc rõ nét.[49] Chỉ
có rất ít những đồng xu được đúc ra trong thời gian ở ngôi của ông, và tất cả
đều rất hiếm có.[50] Khi
George VI lên kế vị ngai vàng, ông tìm cách duy trì truyền thống bằng cách vẫn
cho đúc tiền in nửa mặt bên trái của mình, để chứng tỏ rằng theo đúng phép thì
những đồng tiền thời Edward phải in nửa mặt bên phải.[51]
Tiền nửa mặt in chân dung Edward VIII
Ngày 16 tháng
7 năm 1936, một
kẻ sát thủ người Ireland gọi là Jerome Bannigan, bí danh George
Andrew McMahon, đã cầm một khẩu súng trong lúc Edward đang cưỡi ngựa ở Constitution
Hill, gần Cung điện Buckingham. Cảnh sát nhanh chóng bắt giữ
ông ta khi phát hiện điều khả nghi. Theo lời khai của Bannigan, ông lo sợ về
một "thế lực bên ngoài" đã tiếp cận ông để giết Edward, ông ta chỉ
làm việc đó nhằm mục đích báo động giúp cho cảnh sát tìm ra thủ phạm thực sự.
Tòa án không chấp nhận lời biện hộ đó, kết tội ông ta với tội danh "ý định
báo động" và bỏ tù một năm.[52] Hiện
nay người ta cho rằng Bannigan đã từng tiếp xúc với MI5, nhưng tính xác thực
của phần còn lại của lời khai vẫn còn là một câu hỏi mở.[53]
Tháng 8 và 9, Edward và Simpson chu du Địa Trung Hải trên con tàu Nahlin. Trước
tháng 10, ngày càng rõ ràng rằng tân vương có ý kết hôn với Simpson, nhất là
khi thủ tục li hôn của Simpsons đã gần được hoàn thành và đệ trình lên Ipswich Assizes.[54] Tất
cả những sự chuẩn bị cho tương lai đã được dự tính tới, kể cả lễ đăng quang của
Vua Edward và Hoàng hậu Wallis. Bởi vì những lý do tôn giáo của cuộc hôn nhân
này, có kế hoạch rằng buổi lễ đăng quang sẽ được tổ chức ở Banqueting House thuộc
Whitehall thay vì nơi truyền thống là Tu viện Westminster.[55]
Mặc dù ở Mỹ báo chí đang rần rần về vụ Edward và Wallis, báo chí
Anh lại không tiết lộ bất kì thông tin nào, và công chúng không biết được sự
thực cho đến đầu tháng 12.[56]
Thoái vị
Bài chi tiết: Khủng hoảng thoái vị của Edward VIII
Ngày 16 tháng
11 năm 1936,
Edward mời Thủ tướng Anh Stanley
Baldwin đến Cung điện Buckingham và bày tỏ ý định của ông
là kết hôn với Wallis
Simpson sau khi bà ta hoàn thành thủ tục li hôn. Baldwin nhấn mạnh
với ông rằng thần dân của vương quốc cảm thấy rằng cuộc hôn nhân này về mặt đạo
đức là hoàn toàn bất hợp lý, bởi vì Giáo hội Anh thời đó phản đối việc tái hôn sau khi
li hôn, và người ta sẽ không tán thành việc Simpson trở thành hoàng hậu.[57] Là
quốc vương, Edward còn đảm nhận vai trò Thủ lĩnh
tối cao của Giáo hội Anh, và các giáo sĩ đều muốn ông phải chấp
hành những quy chế của Giáo hội.
Edward đề xuất giải pháp là chế độ
hôn nhân giữa quý tộc và bình dân, theo đó ông vẫn là vua nhưng
Simpson sẽ không được phong làm hoàng hậu. Bà ta sẽ được phong những danh hiệu
nhỏ hơn, và con cái từ cuộc hôn nhân của họ sẽ không được kế vị ngai vàng. Tuy
nhiên điều này cũng bị nội các phủi bỏ,[58] chính phủ các nước thuộc
địa cũng bày tỏ quan điểm tương tự,[59]. Căn
cứ theo Quy ước Westminster 1931, thì
"tất cả những thay đổi trong pháp luật liên quan đến thừa kế ngai vàng
hoặc danh hiệu, huy hiệu hoàng gia phải được sự tán thành của Nghị viện tất cả
các nước thuộc địa trong cuộc họp Nghị viện
Vương quốc Anh thống nhất".[60] Thủ
tướng Australia (Joseph Lyons), Canada (Mackenzie King) và Nam Phi (J. B. M. Hertzog) rõ
ràng chống đối việc nhà vua kết hôn với một người đã li hôn;[61] Thủ
tướng Nhà nước Tự do Ireland (Éamon de Valera) tỏ ra thờ ơ trước sự việc,
trong khi Thủ tướng New Zealand (Michael Joseph Savage),
trước kia chưa từng nghe gì về vụ Simpson, tỏ ra lưỡng lự.[62] Đối
mặt với những phản đối, Edward ban đầu hồi đáp rằng "không có nhiều người
ở Australia" và thái độ của họ không phải là vấn đề.[63]
Edward thông báo cho Baldwin rằng ông sẽ thoái vị nếu không thể
lấy Simpson. Baldwin sau đó đưa cho Edward ba sự lựa chọn: từ bỏ ý nghĩ kết
hôn; kết hôn mặc cho sự phản đối của chính phủ; hay thoái vị.[64] Rõ
ràng là Edward không thể từ bỏ Simpson, và ông biết rằng nếu ông chống lại ý
kiến của chính phủ, thì chính phủ sẽ đồng loạt từ chức, và dẫn đến cuộc khủng
hoảng hiến pháp.[65] Ông
chọn giải pháp thoái vị.[66] Thái
hậu Mary đã rất thất vọng và sốc, bà nói với Edward: "Nhân dân Anh đã đổ
biết bao xương máu để bảo vệ giang sơn, vậy mà ngươi chỉ vì một người đàn bà mà
chối bỏ trách nhiệm phụng sự Tổ quốc".
Edward ký vào công văn thoái vị[N 2] tại Fort Belvedere ngày 10 tháng
12 năm 1936 dưới
sự chứng kiến của các em trai của ông: Hoàng tử
Albert, Quận công xứ York, là người thừa kế trên danh nghĩa; Hoàng tử
Henry, Quận công Gloucester; và Hoàng tử
George, Quận công xứ Kent.[67] Ngày
hôm sau, đạo luật cuối cùng dưới thời của ông là ban hoàng gia chuẩn thuận
cho Tuyên bố
thoái vị năm 1936 của Thánh thượng theo các điều khoản của
Quy chế Westminster, tất cả các thuộc địa.[68]
Đêm ngày 11 tháng
12 năm 1936,
Edward, bây giờ chỉ còn mang danh hiệu hoàng thân, giải thích vì lý do thoái vị
của ông trong chương trình phát thanh phủ sóng khắp thế giới. Ông cho biết,
"Trẫm không thể gánh vác trọng trách của quốc gia và thực hiện những nhiệm
vụ của trẫm trên cương vị là một quân vương nếu không có sự giúp đỡ và ủng hộ
của người phụ nữ mà trẫm yêu quý."[69] Edward rời Anh đến Áo vào
ngày hôm sau; ông không thể gặp Simpson cho đến lúc bà ta hoàn tất thủ tục li
hôn, nhiều tháng sau đó.[70] Hoàng
đệ của ông, Hoàng tử Albert, Quận công xứ York, kế vị ngôi vua, lấy vương hiệu
là George VI. Con gái lớn của George VI, Công chúa
Elizabeth, cũng là đương kim nữ hoàng hiện nay, trở thành người thừa kế
trên danh nghĩa.
Quận công Windsor
Ngày 12 tháng
12 năm 1936, tại
cuộc họp của Hội đồng
cơ mật Vương quốc Anh, George VI tuyên bố ông sẽ phong cho hoàng huynh là "Quận
công Windsor" và danh xưng "Điện hạ" (Royal Highness).[71] Ông
ta muốn đây là đạo luật đầu tiên dưới thời của mình, mặc dù công văn chính thức
chưa được ký cho đến tận ngày 8 tháng 3 năm
tiếp theo. Trong suốt thời gian đó, Edward được gọi là Quận công Windsor. Ý của
George VI là tấn phong Edward làm quận công
hoàng gia đảm bảo rằng ông không thể ứng cử vào cả Thượng lẫn Hạ
viện.[72]
Chứng thư ngày 27 tháng
5 năm 1937 tái
phong tặng "danh hiệu, tôn hiệu hoặc thuộc tính của Royal Highness"
cho Quận công xứ Windsor, nhưng đặc biệt nhấn mạnh rằng "vợ và hậu duệ của
ông, nếu có, sẽ không được chia sẻ danh hiệu và tôn hiệu này". Vài chính
trị gia khuyên rằng việc tái xác nhận là không cần thiết bởi vì Edward sẽ tự
động mang các danh hiệu này, và bà Simpson với tư cách là vợ của một hoàng thân
nghiễm nhiên sẽ có danh xưng Her Royal Highness; những người khác
cho rằng ông sẽ bị tước đi tất cả danh hiệu hoàng gia, và chỉ còn được gọi là
một cách đơn giản là "Quý ông Edward Windsor". Ngày 14 tháng
4 năm 1937, Tổng
chưởng lý của Anh và Wales là Sir Donald
Somervell nộp cho Bộ trưởng Nội vụ là
Sir John
Simon một bản ghi nhớ tóm tắt về quan điểm của Lord Advocate T. M.
Cooper, Luật sư Nghị viện Sir Granville Ram, và chính ông ta:
1.
Chúng tôi nghiêng về quan điểm rằng sự thoái vị của Quận công
Windsor có thể đã không kèm theo yêu cầu về quyền là Royal Highness. Nói cách
khác, không có lý do gì để biện bác nếu nhà vua quyết định rằng loại trừ ông ta
khỏi sự kế thừa trực hệ và loại bỏ danh hiệu của ông ta theo chứng thư.
2.
Tuy nhiên câu hỏi này phải được xem xét trên cơ sở thực tế rằng,
vì lý do đó cũng là dễ hiểu, ông ta được sự chấp thuận của Thánh thượng nên sẽ
được gọi là Royal Highness trong các sự kiện và văn kiện chính thức. Theo tiền
lệ rõ ràng là hôn thê của một Royal Highness sẽ đồng thời mang danh hiệu này trừ
phi có một số lý do thích hợp để loại trừ quyền đó của bà ta.
3.
Chúng tôi đi đến kết luận rằng người vợ không thể đòi quyền đó
trên bất kì cơ sở pháp lý này. Quyền được sử dụng danh hiệu và tôn hiệu, theo
cái nhìn của chúng tôi, nằm trong đặc quyền của Thánh thượng và Ngài có đủ quyền
lực để cấp chứng thư tỏ ý đồng tình hay phản bác những sự việc tương tự như vậy.[73]
Quận công Windsor kết hôn với Simpson, lúc này đã đổi lại họ cha
là Wallis Warfield, sau khi li hôn trong một buổi lễ diễn ra ngày 3 tháng 6 năm 1937 tại Château de Candé,
gần Tours, Pháp.
Với việc Giáo hội Anh từ chối phê chuẩn cuộc hôn nhân, một
mục sư County Durham, Mục
sư Robert Anderson Jardine (Vicar
of St Paul's, Darlington), được
cử đến chủ trì buổi lễ, và Quận công chấp nhận. Tân vương, George VI, cấm các
thành viên hoàng gia tới dự[74] cho thấy sự bất mãn kéo
dài không gì hóa giải được giữa hoàng gia với Quận công và Công nương Windsor.
Edward đặc biệt bày tỏ ý muốn rằng hai em trai ông là Quận công các xứ Gloucester và Kent và
em họ Louis
Mountbatten tới dự buổi lễ.[75]
Việc bà Công nương bị từ chối công nhận là Royal
Highness gây ra những xung đột lớn hơn, cũng như vấn đề tài chính.
Chính phủ khước từ việc ghi tên Quận công và Công nương vào Danh sách Dân sự, và
phụ cấp của Edward đã được đích thân vua George VI chi trả. Quận công càng
khiến em trai ông bất bình khi che giấu các khoản thu hiện tại của ông lúc ông
chấp nhận trợ cấp từ nhà vua. Các khoản thu của Edward được tích lũy từ Lãnh địa
Công tước Cornwall và Hoàng tử Walesvốn
thường được dành cho quốc vương. George VI cũng cho Edward quyền sở hữu Sandringham House và Lâu đài Balmoral, đó là
tài sản cá nhân của Edward, được thừa hưởng từ phụ thân, George V, và do đó
không tự động chuyển cho George VI khi ông ta lên ngôi.[76] Trong
những ngày đầu trị vì của mình, George VI nói chuyện điện thoại với Quận công
một cách thường xuyên, lúc đó Quận công liên tục đòi tiền và yêu cầu rằng Công
nương được trao danh hiệu Royal Highness, cho đến khi nhà vua cảm thấy điều đó
thật phiền phức và không trao đổi với ông qua điện thoại hằng ngày nữa.[77]
Quan hệ giữa Quận công Windsor với các thành viên hoàng gia khá
căng thẳng trong nhiều thập kỉ. Quận công giả định rằng ông sẽ trở về Anh một
hoặc hai năm sau. Vua George VI (với sự tán thành của Hoàng thái hậu Mary và vợ
ông là Hoàng hậu Elizabeth) đe
dọa cắt hết trợ cấp của Edward nếu ông trở về Anh mà không có lời mời.[76] Edward trở nên lạnh nhạt
với mẫu thân của ông, Thái hậu Mary, trong bức thư viết cho bà năm 1939:
"[lá thư cuối cùng của mẫu thân][N 3] đã phá hủy hoàn toàn
những tình thương mến mà con dành cho bà... và mối quan hệ giữa chúng ta muốn
trở lại bình thường là điều không thể."[78]
Đệ Nhị Thế Chiến
Tháng 10 năm 1937, Quận
công và Quận nương đến thăm nước Đức mặc cho lời khuyên từ chính phủ Anh, và
hội kiến với Adolf Hitler tại nơi nghỉ ngơi Obersalzberg của
ông ta. Chuyến thăm được các phương tiện truyền thông Đức liên tục đưa tin.
Trong chuyển thăm đó Quận công đã có hành động chào kiểu Đức Quốc Xã.[79] Cựu Đại sứ Áo, Bá tước
Albert von Mensdorff-Pouilly-Dietrichstein, là em họ và bạn thân
của vua George V, tin rằng Edward ủng hộ phát xít Đức như một đồng minh giúp
chống lại chủ nghĩa cộng sản, và thậm chí còn muốn lập liên
minh với người Đức.[80] Theo
như Quận công Windsor, kinh nghiệm từ "những cảnh kinh dị bất tận"[81] dưới
thời Đệ Nhất Thế Chiến khiến ông ủng hộ việc hòa hoãn. Hitler cho rằng Edward
là một người bạn tốt của Đức Quốc Xã và nghĩ rằng quan hệ Anh - Đức sẽ cải
thiện hơn nhiều nếu như Edward không thoái vị. Albert
Speer trích dẫn phát ngôn của Hitler: "Tôi chắc chắn rằng
thông qua ông hai nước có thể lập một mối quan hệ hữu nghị lâu dài. Nếu ông ở
lại [ngai vàng], mọi thứ sẽ khác. Việc thoái vị của ông là một mất mát lớn cho
chúng ta."[82]
Quận công và Công nương định cư ở Pháp. Tháng 5 năm 1939, Quận
công được NBC ghi
hình trên một chương trình phát thanh[83] (lần đầu tiên sau khi
thoái vị) lúc ông đến thăm chiến trường Verdun. Khi
đó ông kêu gọi về nền hòa bình, nói "tôi ý thức sâu sắc được rằng sẽ có
rất nhiều người phải chết, và tôi tin rằng người ta sẽ phải lên tiếng hưởng ứng
những gì tôi nói. Tôi chỉ nói đơn giản là một người lính trong Thế Chiến vừa
qua sẽ luôn tha thiết cầu nguyện rằng những chuyện điên rồ và độc ác ấy sẽ
không lặp lại lần nào nữa. Không có một người nào ở bất kì quốc gia nào muốn
chiến tranh cả." Những lời này được ghi âm và phát đi trên toàn thế giới,
hàng triệu người Mỹ đã nghe nó.[84][85] Hành
động này bị coi là ủng hộ việc nhân nhượng hòa hoãn,[86] nên BBC từ
chối phát sóng.[83] Nó
được phát sóng ngoài nước Mỹ qua các radio sóng ngắn[87] và
được tường thuật đầy đủ trên các mặt báo ở Anh.[88]
Đệ Nhị Thế Chiến nổ ra tháng 9 năm 1939, họ
được Louis Mountbatten đưa
trở về Anh trên con tàu HMS Kelly, và
Quận công, mặc dù là một Nguyên soái danh dự, được bổ nhiệm làm thiếu tướng trong phái đoàn quân Anh ở Pháp.[11] Tháng
2 năm 1940, Đại
sứ Đức ở The Hague, Bá tước
Julius von Zech-Burkersroda, tuyên bố rằng Quận công đã làm rò rỉ kế
hoạch chiến tranh của đồng minh cho Bộ quốc phòng Bỉ,[89] việc
này bị Quận công phủ nhận.[90] Khi Đức tấn công miền
bắc Pháp vào tháng 5 năm 1940, nhà
Windsors chạy về phía nam, ban đầu tới Biarritz, và
đến tháng 6 chạy qua Tây Ban
Nha. Tháng 7, hai vợ chồng chuyển đến Lisbon, đầu
tiên họ ngụ ở nhà của Ricardo de Espírito Santo, một
nhân viên ngân hàng người Bồ Đào Nha có liên hệ với cả Anh và Đức.[91] Dưới
bí danh Operation Willi, một
tay sai của phe phát xít, Walter Schellenberg, thất
bại trong âm mưu thuyết phục Quận công rời Bồ Đào Nha và trở lại Tây Ban
Nha, thậm chí bắt cóc ông nếu thấy cần thiết.[92] Huân tước
Caldecote viết thư cảnh báo tới Winston
Churchill: "[Quận công] nổi tiếng là ủng hộ Quốc xã và ông ta có thể
trở thành trung tâm của những âm mưu."[93] Churchill
đe dọa sẽ đưa quận công ra tòa nếu ông không trở lại đảo Anh.[94]
Tháng 7 năm 1940,
Edward được bổ nhiệm làm Toàn quyền Bahamas. Quận
công và Công nương rời Lisbon ngày 1 tháng 8trên
con tàu hơi nước của Mỹ Excalibur, lộ trình chính của nó là đến
thành phố New York nên hai vợ chồng bị bỏ lại Bermudavào
ngày 9 tháng 8.[95] Họ
rời Bermuda đến Nassau trên
tàu hơi nước của Canada Lady
Somers ngày 15 tháng
8, đến nơi sau hai ngày.[96] Quận
công không thích làm toàn quyền và gọi hòn đảo này là "thuộc địa hạng ba
của Anh".[97] Văn
phòng Ngoại giao Anh kịch liệt phản đối khi Quận công và Công nương có kế hoạch
du lịch trên chiếc thuyền của thương nhân Thụy Điển, Axel Wenner-Gren, người
mà tình báo Anh và Mỹ tin rằng ông ta là bạn thân của tướng chỉ huy Không quân Đức Hermann
Göring.[98] Quận
công được ca ngợi về những thành tựu chống đói nghèo của ông trên hòn đảo, mặc
dù ông khinh bỉ hầu hết người dân Bahamians, vì họ không phải người da trắng.
Ông nói về Étienne Dupuch, biên
tập viên Nassau Daily Tribune: "Phải nhớ rằng Dupuch có hơn
một nửa dòng máu thuộc về tộc Negro, và do tâm lý của chúng tộc này, chúng
dường như không thể lên địa vị cao sang, như thế sẽ làm chúng mất cân bằng.[99] Ông
thậm chí được Dupuch ca ngợi, khi ông giải quyết thành công những vấn đề dân sự
và tình trạng lương thấp ở Nassau năm 1942, mặc
dù ông đổ lỗi cho những rắc rối trên là do "những kẻ tai hại - cộng
sản" và "người gốc Do Thái ở
trung tâm châu Âu, họ đã bảo đảm việc làm như một cái cớ để
trì hoãn dự thảo ".[100] Ông
phủ nhận phát ngôn trên vào ngày 16 tháng 3 năm 1945.[11]
Nhiều sử gia dự đoán rằng Hitler sẵn sàng phục ngôi cho Edward
với hi vọng thành lập một nước Anh phát xít.[101] Nhiều
người tin rằng Quận công và Công nương có cảm tình với chủ nghĩa phát xít trước
và trong Chiến tranh Thế giới thứ hai, nên
họ bị đưa tới Bahamas để tránh có những hành động theo cảm xúc gây phiền toái
cho chính phủ Anh. Năm 1940 ông nói: "Trong 10 năm qua nước Đức đã
hoàn toàn thay đổi trật tự xã hội... Các nước không sẵn lòng chấp nhận như chủ
nghĩa cộng sản và sự hy sinh thì đồng thời cần chỉ đạo chính sách của họ cho
phù hợp".[102] Trong thời gian Đức chiếm
đóng Pháp, Quận công yêu cầu quân Đức đặt lính canh tại các căn hộ của ông ở
Paris và Riviera; họ đã làm theo.[103] Tháng
12 năm 1940, quận
công dự buổi phỏng vấn do Fulton Oursler của
tạp chí Liberty tổ
chức tại Phủ toàn
quyền ở Nassau. Buổi phỏng vấn được lên báo ngày 22 tháng
3 năm 1941 trong
dịp đó Quận công được cho là đã nói "Hitler là nhà lãnh đạo đầy quyền uy
và đúng đắn của người dân Đức" và ông đã thuyết phục Tổng thống Franklin D. Roosevelt làm trung gian dàn xếp
lập lại hòa bình. Oursler chuyển tải nội dung về cuộc phỏng vấn cho Tổng thống
trong cuộc họp ở Nhà Trắng ngày 23 tháng
12 năm 1940.[104] Quận công phản đối và nói
rằng những lời của ông đã bị trích dẫn sai và hiểu sai.[105]
Phe Đồng minh bị quấy rầy bởi những âm mưu của người Đức quanh
vợ chồng Quận công Windsors và Tổng thống Roosevelt ra lệnh bí mật giám sát
Quận công và Công nương khi họ đến thăm Palm Beach, Florida, tháng
4 năm 1941. Quận công
Carl Alexander xứ Württemberg (về sau là một linh mục
trong tu viện ở Mỹ) nói với Cục điều tra liên bang rằng
bà Công tước đã từng ngủ với đại sứ Đức ở Luân Đôn, Joachim von Ribbentrop, năm 1936, và
vẫn còn qua lại với ông ta, và tiếp tục làm rò rỉ các bí mật.[106]
Tác gia Charles
Higham tuyên bố rằng Anthony Blunt, người
của MI5, theo
lệnh của Hoàng gia Anh, bí mật đến Schloss Friedrichshof ở
Đức vào những năm cuối của cuộc chiến để thu thập những thư từ qua lại giữa
Quận công Windsor với Adolf
Hitler cùng các lãnh đạo khác của phe phát xít.[107] Điều
chắc chắn là George VI đã gửi Cán bộ hoàng gia, Owen Morshead, hộ
tống theo Blunt, người làm việc bán thời gian ở Thư viện hoàng gia cũng như cục
tình báo Anh, đến Friedrichshof vào tháng 3 năm 1945 để
thu thập những giấy tờ liên quan đến Hoàng hậu
Victoria của Đức, con gái lớn của nữ hoàng Victoria và là mẫu thân của Đức hoàng Wilhelm II. Những
kẻ cướp đã ăn trộm một phần những tài liệu lưu trữ của toà lâu đài, bao gồm thư
từ qua lại giữa hai mẹ con Victoria, cũng như những thứ giá trị khác, một vài
thứ trong số đó được phát hiện ở Chicago sau
chiến tranh. Những công văn được Morshead và Blunt thu thập được, được nhà chức
trách Mỹ ở Chicago trả lại, và lưu trữ trong Cục lưu
trữ hoàng gia Anh.[108]
Sau chiến tranh, Quận công thừa nhận trong hồi ký của mình rằng
ông ngưỡng mộ người Đức, nhưng không ủng hộ phe phát xít[109]. Những năm 1950, nhà
báo Frank Giles nghe
tin Quận công đổ lỗi cho Ngoại trưởng Anh Anthony
Eden đã "thúc đẩy chiến tranh thông qua việc ông ta đối xử
với Mussolini... những thứ [Eden] làm, đã đem chiến
tranh đến... và tất nhiên [còn bởi] Roosevelt và người Do Thái".[110]
Cuối đời
Chiến tranh kết thúc, hai vợ chồng trở lại Pháp và nghỉ hưu
trong quãng đời còn lại và từ đó đến chết ông không còn giữ chức vụ gì nữa. Trợ
cấp cho Quận công được tăng lên theo đề nghị của chính phủ và các mối làm ăn
bất hợp pháp.[11][111][112] Thành
phố Paris cấp cho Quận công một ngôi nhà ở 4 Route du
Champ d'Entraînement, Neuilly-sur-Seine thuộc Bois de
Boulogne, với danh nghĩa cho thuê.[113] Chính
phủ Pháp miễn cho ông khỏi nộp thuế thu nhập,[111][114] và
hai người có thể mua đồ miễn thuế thông qua đại sứ Anh và các đại biểu quân sự.[114] Năm 1951, Quận
công xuất bản cuối hồi ký, A King's Story, trong đó ông bày tỏ sự
bất đồng của ông với nền chính trị tự do.[18] Tiền
bản quyền từ cuốn sách bổ sung đáng kể cho thu nhập của ông.[111] Chín
năm sau, ông xuất bản, A Family Album, chủ yếu viết về thời trang
và thói quen của hoàng gia, từ thời Nữ hoàng Victoria cho tới thời tổ phụ và
phụ thân ông, đồng thời còn nói về thị hiếu của riêng ông.
Quận công và Công nương ngày càng trở nên nổi tiếng và trở thành
một phần trong những chuyện phiếm chốn công cộng những năm 1950 và 1960. Họ đi
lại thường xuyên giữa Paris và New York; Gore
Vidal, người từng tiếp kiến vợ chồng Windsors trong vài dịp công
cộng, tường thuật về sự rỗng tuếch trong cuộc đàm thoại với Quận công.[115] Hai
người thường đánh những con chó mà họ nuôi.[116]
Tháng 6 năm 1953, thay
vì đến tham dự Lễ đăng
quang của Nữ hoàng Elizabeth II ở Luân Đôn, Quận
công và Công nương theo dõi buổi lễ qua truyền hình ở Paris. Quận công nói rằng
không có tiền lệ vua cũ tới dự lễ đăng quang của vua mới. Quận công được trả
tiền hoa hồng cho những bài viết của ông trong Sunday Expressvà Woman's
Home Companion, cũng như một quyển sách ngắn, The Crown and the
People, 1902–1953.[117]
Năm 1955, họ đến thăm Tổng thống Dwight D. Eisenhower tại Nhà Trắng. Cặp
đôi xuất hiện trong chương trình phỏng vấn Person to Person của
đài Edward R.Murrow năm 1956,[118] và
chương trình phỏng vấn 50 phút của BBC năm 1970. Năm
đó, họ được mời làm khách mời danh dự trong một buổi tiệc tại Nhà Trắng của Tổng thống Richard
Nixon.[119]
Hoàng gia không bao giờ chấp nhận bà Công nương. Thái hậu Mary
từ chối công nhận bà ta là hợp pháp. Tuy nhiên, Quận công cũng vài lần gặp mẫu
thân và hoàng đệ George VI, và tham dự tang lễ của George năm 1952. Thái
hậu Mary vẫn còn giận Edward và bất bình về cuộc hôn nhân của ông với Wallis:
"Từ bỏ tất cả chỉ vì điều đó", bà nói.[120] Năm 1965, Quận
công và Công nương trở lại Luân Đôn. Họ
đến thăm Nữ hoàng Elizabeth II, Công chúa
Marina, Công nương xứ Kent, và Mary,
Công chúa hoàng gia và Nữ Bá tước Harewood. Một tuần sau, Công
chúa hoàng gia qua đời, và họ đến tham gia tang lễ. Năm 1967, họ
cùng với hoàng gia dự lễ kỉ niệm sinh nhật 100 tuổi của Thái hoàng Thái hậu
Mary (dù bà đã băng hà 14 năm trước). Buổi lễ cuối cùng mà hai người tham dự là
tang lễ của Công chúa Marina năm 1968.[121] Ông
từ chối thời mời của Elizabeth II khi không tham dự Lễ nhậm
chức hoàng tử xứ Wales năm 1969, trả
lời rằng Hoàng tử Charles sẽ không thích
người "thời ông bác" ở đó.[122]
Trong những năm 1960, sức
khỏe của Quận công ngày một xấu đi. Tháng 12 năm 1964, ông
phải phẫu thuật vì chứng phình động mạch ở động mạch chủ bụng tại Houston bởi Michael E. DeBakey, và
tháng 2 năm 1965 một lại phẫu thuật điều trị chứng tách võng mạc bởi
Sir Stewart Duke-Elder. Cuối
năm 1971, Quận
công, là vốn từng hút thuốc khi còn rất nhỏ, bị chẩn đoán mắc bệnh ung thu cổ họng và
phải đi điều trị coban. Nữ hoàng Elizabeth II đến thăm nhà Windsor năm 1972 nhân
dịp chuyến thăm chính thức của bà tới Pháp; tuy nhiên, chỉ có bà Công nương
xuất hiện trong buổi tiệc với hoàng gia cùng một buổi chụp ảnh.
Qua đời và di sản
Quận công Windsor năm 1970
Ngày 28 tháng
5 năm 1972, Quận
công Windsor qua đời tại tư gia ở Paris, không đầy một tháng trước sinh nhật
lần thứ 78 của ông. Di thể của ông được đưa trở về Anh, quàn tại Nhà nguyện
St George, Lâu đài Windsor. Lễ tang được tổ chức ở nhà thờ ngày 5
tháng 6 trước sự chứng kiến của nữ hoàng, gia đình hoàng gia và Công nương
Windsor, Wallis ở lại Cung điện Buckingham trong tang lễ. Ông được
an táng ở Royal Burial Ground sau
hoàng lăng của Nữ hoàng Victoria và Hoàng thân Albert tại Frogmore.[123]Theo
thỏa thuận năm 1965 giữa Nữ hoàng Elizabeth II, Quận công và Công nương đã lên
kế hoạch cho buổi lễ mai táng dành cho họ sau này trong nghĩa trang Green Mount Cemetery ở Baltimore, cũng
là nơi phụ thân của Công nương được mai táng.[124] Bà
Công nương ngày càng trở nên yếu đuối, đau khổ, và mắc chứng mất trí nhớ ngày càng trầm trọng, rồi qua đời 14
năm sau, được an táng bên cạnh chồng.[125]
Theo cái nhìn của những sử gia như Philip Williamson, theo nhận
thức đương đại thì việc thoái vị là vì những lý do chính trị hơn là sai lầm về
tôn giáo, và hiện nay tái hôn sau khi li hôn ngày càng trở nên phổ biến và được
xã hội chấp nhận. Theo quan điểm hiện nay, những hạn chế về tôn giáo ngăn cản
Edward tiếp tục làm vua sau khi cưới Simpson "dường như là sai lầm, không
phải là lý do chính đáng" để bắt ông phải thoái vị.[126]
No comments:
Post a Comment