Cách nay 54 năm, trong cuộc chiến Đông Dương lần 2
(1954-1975), sảy ra vụ tầu USS Maddox ở vịnh Bắc
Việt.
Ngày 02
tháng 08, 1964
·
1964 – Sự kiện vịnh Bắc Bộ: Hoa Kỳ cáo buộc Việt Nam Dân chủ Cộng hòa bắn
vào tàu khu trục USS Maddox.
Sự kiện Vịnh Bắc Bộ
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Sự kiện vịnh Bắc bộ
Hình
chụp từ tàu USS "Maddox" trong vụ việc, hiển thị ba tàu ngư lôi miền
Bắc Việt Nam
Thời gian 2 tháng 8 năm 1964 (lần 1)
4 tháng 8 năm 1964 (lần 2, thực tế
không xảy ra)
Tham chiến
Chỉ huy
Lực lượng
Hải
quân:
1
tàu sân bay, 3
tàu ngư lôi
1
tàu khu trục
Không
quân:
Tổn thất
1
tàu khu trục bị hư nhẹ 1 tàu
ngư lôi bị hư nặng,
Sự kiện Vịnh Bắc Bộ là sự kiện được cho là hai cuộc tấn công của Hải
quân Nhân dân Việt Nam chống
lại hai tàu khu trục USS Maddox và USS Turner Joy của Hải quân Mỹ.
USS Maddox
(DD-731), an Allen M. Sumner-class destroyer was named
for Captain William A. T. Maddox, of the United States Marine
Corps.
USS Turner Joy
(DD-951) was one of 18 Forrest Sherman-class destroyers of the United States Navy. She was named for Admiral Charles Turner Joy USN
(1895–1956). Commissioned in 1959, she spent her entire career in the Pacific.
Cuộc tấn công đầu được cả hai bên xác nhận,
nhưng cuộc tấn công sau đã được khẳng định là không có thật mà chỉ là sự nhầm
lẫn của sĩ quan hoa tiêu Hoa Kỳ, nhưng nó lại trở thành cái cớ để Hoa Kỳ mở màn
chiến dịch dùng không quân đánh phá miền Bắc Việt Nam.
Ngày nay, sự kiện Vịnh Bắc Bộ được coi là
một trong những phi vụ "cờ giả"
(False Flag - nghĩa là ngụy tạo việc mình bị tấn
công để vu oan cho đối phương hoặc có cớ xâm chiếm quốc gia khác) nổi bật nhất
trong lịch sử
Mục đích của Hoa Kỳ
Vào đầu những năm 1960, chiến lược chiến tranh đặc biệt mà Mỹ áp dụng ở miền Nam
Việt Nam đều bị phá sản. Đặc biệt, chiến lược "Chiến tranh Đặc
biệt" hòa toàn thất bại trước Phong trào Đồng khởi của nhân dân miền Nam
Việt Nam.
Tổng thống Mỹ và Hội đồng an ninh quốc gia đã họp và quyết định
chủ trương chiến lược mới:
"Gây sức ép tối đa và liên tục bằng cách đưa quân đội vào
để Mỹ hoá cuộc chiến tranh ở miền Nam Việt Nam; khẩn trương chuẩn bị đưa chiến
tranh phá hoại bằng Không quân và Hải quân ra miền Bắc Việt Nam".
Việc tấn công miền Bắc Việt Nam và đường Trường
Sơn còn để ngăn chặn nguồn tiếp tế của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa cho
nhân dân miền Nam
Để thực hiện kế hoạch đó, Chính quyền Johnson phải ngụy tạo ra
một cái cớ để dọn đường dư luận và kêu gọi sự đồng thuận của lưỡng viện Quốc
hội Hoa Kỳ.
Hoạt động triển khai máy bay vi phạm không phận và tàu chiến vi
phạm hải phận của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa có
hai mục đích trực tiếp là do thám hệ thống phòng thủ của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và
khiêu khích Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.
Nếu Việt Nam Dân chủ Cộng hòa phản
kích, Hoa Kỳ sẽ tuyên truyền và bóp méo sự thật thành Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tấn
công Hoa Kỳ. Từ đó, Hoa Kỳ sẽ leo thang chiến tranh ra miền Bắc Việt Nam.
Bên cạnh đó, còn là các mục đích chiến lược bao gồm:
Tạo cớ tấn công miền Bắc Việt Nam và phá hủy tuyến
được tiếp tế của miền Bắc cho miền Nam, đàn áp phong trào Đồng khởi tại miền
Nam, cảnh cáo khối Xã hội Chủ nghĩa đang viện trợ cho Việt Nam Dân chủ Cộng
hòa, làm lung lạc ý chí phản kháng của nhân dân Việt Nam, phá hoại kinh tế và
đời sống xã hội của miền Bắc Việt Nam
Mặt trận giải phóng miền Nam (MTGPMN) do dân miến Nam nổi lên chống lại chính quyền miền Nam như trên!!!
Sự kiện Vịnh Bắc Bộ
lần thứ nhất
Sơ đồ của Hải quân Mỹ giải thích các biến cố
của phần đầu sự kiện Vịnh Bắc Bộ
Ngay từ đêm 30 rạng 31-7-1964, đúng vào thời điểm các tàu biệt
kích Hải quân Việt Nam Cộng hòa bắn
phá các đảo Hòn Mê (Thanh Hóa), Hòn Ngư (Nghệ An) để khiêu khích. Sáng ngày
1-8, khu trục Maddox (mang số hiệu 731) tiến vào khu vực Đèo Ngang, Hòn Ngư rồi
vòng quay trở lại tiến lên phía bắc để khiêu khích.
Vào 21 giờ 22, ngày 1-8, phân đội tàu phóng lôi của Hải quân
nhân dân Việt Nam (gồm 3 chiếc) đã rời căn cứ tiến đến vùng biển Thanh Hóa để
ngênh chiến.
Hải quân Hoa Kỳ ghi nhận 6 tàu chiến Swift - một loại tàu ngư lôi sử dụng trong các nhiệm vụ bí mật -
của Hải quân Việt Nam Cộng hòa đã tấn công các đảo Hòn Mê và Hòn Ngư ở Vịnh Bắc
Bộ.
PCF (viết tắt của Patrol Craft Fast, một số tài liệu
tiếng Việt gọi đây là Duyên tốc đỉnh)
là một loại tàu chiến nhỏ dài
chừng 15 mét, có vỏ làm hoàn toàn
bằng nhôm mà Hải quân Hoa Kỳ sử dụng để tác chiến trên sông và các vùng nước nông khác. PCF được trang bị 2 động cơ diesel 480 mã lực, radar, súng máy 12,7 mm M2 Browning, súng máy M60, súng cối
81 mm. Thủy thủ đoàn gồm 1 thuyền trưởng và 5 thuyền viên. Các thủy thủ
được trang bị vũ khí cá nhân, gồm cả súng phóng lựu.
Tuy nhiên, phía Việt Nam Cộng hòa đã không thể đổ bộ lên đảo.
Phía Hoa Kỳ đã thừa nhận tàu khu trục USS
Maddox tham gia chỉ huy vụ tấn công của các tàu chiến Việt Nam
Cộng hòa.
Thực tế tàu khu trục USS
Maddox đã xâm phạm lãnh hải của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tại khu
vực Hòn Mê và Lạch Trường vào lúc 14 giờ 52 ngày 2-8. Cụ
thể, ngày 02-08, tàu khu trục USS
Maddox chỉ cách bờ biển Thanh Hóa 06 hải lý, nằm trong lãnh hải
của Việt Nam.
Ngày 2 tháng 8, năm 1964, tàu khu trục USS
Maddox, trong khi thực hiện một cuộc tuần tra thông tin tình báo tín
hiệu như là một phần của chiến dịch DeSoto, đã đụng độ với ba tàu phóng ngư lôi
của Hải quân nhân dân Việt Nam (gồm tàu 333, 336 và 339) thuộc Đoàn tàu phóng
ngư lôi 135 do Phân đội trưởng Nguyễn Văn Bột chỉ huy.
Một trận hải chiến xảy ra, trong đó Maddox sử dụng hơn 280 đạn
pháo 3-inch và 5-inch, cùng bốn máy bay tiêm kích USN F-8 Crusader oanh tạc các
tàu phóng ngư lôi. Một máy bay Mỹ đã bị trúng đạn súng máy 14.5mm vào cánh và
bị hư hại, tàu khu trục bị trúng một vết đạn 14,5 mm.
Ba tàu phóng ngư lôi của Việt Nam bị hư hỏng, bốn thủy thủ Việt
Nam thiệt mạng và sáu người bị thương, phía Mỹ không có thương vong
Phía Hải quân nhân dân Việt Nam thì thông báo chỉ có hai tàu 333
và 336 bị hư hại một số thiết bị trên boong nhưng vẫn có thể chiến đấu tiếp.
Hai tàu 333 và 336 tiếp tục dùng súng 14.5mm đánh trả máy bay Hoa Kỳ, bắn rơi 1
chiếc, bắn hư hại 1 chiếc khác.
Sự kiện Vịnh Bắc Bộ
lần thứ hai
Sự kiện Vịnh Bắc Bộ lần thứ hai đã được tuyên bố bởi Cơ quan An
ninh Quốc gia Hoa Kỳ, xảy ra vào ngày 4 tháng 8 năm 1964, như là một trận hải
chiến. Nhưng thực sự không có tàu ngư lôi của miền Bắc tấn công, thay vào đó
chúng có thể là "Tonkin Ghosts" ("Những bóng ma vịnh Bắc
Bộ", tức là các tín hiệu radar lỗi).
Năm 1995 Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã nói rằng sự kiện ngày
2 tháng 8 là có thật, nhưng ông phủ nhận sự tồn tại của vụ tấn công ngày 4
tháng 8. Ông tin rằng hôm đó tàu chiến Mỹ cố
khiêu khích một cuộc tấn công để tổng thống Johnson có
cớ để leo thang chiến
tranh.
Trong một cuốn băng thu âm được giải mật năm 2001, tổng thống Lyndon B.
Johnson thừa nhận rằng vụ thứ hai trong sự kiện Vịnh Bắc Bộ chưa hề xảy ra.
Các nghiên cứu sau này, trong đó có một báo cáo năm 2005 của Cơ quan An ninh Quốc gia
Hoa Kỳ khẳng định cuộc tấn công thứ hai đã không xảy ra. Báo cáo
này cũng đã cố gắng xua đi giả thuyết từ lâu rằng các thành viên của nội
các tổng thống Lyndon B.
Johnson đã cố tình nói dối về bản chất của sự kiện này.
Đầu tháng 1 năm 2008, Hiệp hội
các nhà khoa học Hoa Kỳ (FAS) cho biết Cơ quan An ninh Quốc
gia Hoa Kỳ đã giải mật bản báo cáo Spartans in Darkness trong
đó khẳng định Hải quân Nhân dân Việt Nam không
hề tấn công tàu chiến Hoa Kỳ trong
đêm 4 tháng 8 năm 1964.
Để dọn đường dư luận và kêu gọi sự ủng hộ của lưỡng viện Quốc
hội, Hoa Kỳ, Tổng thống Nixon và Bộ trưởng Quốc phòng McNamara đã để cho Cơ
quan An ninh Quốc gia Hoa Kỳ (NSA) cố tình dịch sai các bản dịch các tài liệu
tình báo từ tiếng Việt ra tiếng Anh. Hơn nữa, báo cáo không đề cập tới cuộc
giao chiến ngày 02-08 (Hoa Kỳ xâm phạm hải phận Việt Nam) mà chỉ đề cập tới
cuộc giao chiến "trong tưởng tượng" ngày 04-08
First
attack
P-4 torpedo boat, similar to those used by
North Vietnam's military
F-8 Crusader
In July 1964, "the situation along North Vietnam's
territorial waters had reached a near boil," due to South Vietnamese
commando raids and airborne operations that inserted intelligence teams into
North Vietnam, as well as North Vietnam's military response to these
operations. On
the night of July 30, 1964, South Vietnamese commandos attacked a North
Vietnamese radar station on Hòn Mê island. According
to Hanyok,
"it would be attacks on these islands, especially Hòn Mê,
by South Vietnamese commandos, along with the proximity of the Maddox, that
would set off the confrontation,"
although the Maddox did not participate in the commando attacks. In
this context, on July 31, Maddox began patrols of the North
Vietnamese coast to collect intelligence, coming within a few miles of Hòn Mê
island.
A U.S. aircraft carrier, the USS Ticonderoga, was also stationed
nearby. By
August 1, North Vietnamese patrol boats were tracking Maddox, and
several intercepted communications indicated that they were preparing to
attack Maddox. Maddox
retreated, but the next day, August 2, Maddox, which had a top
speed of 28 knots, resumed her routine patrol, and three North Vietnamese P-4 torpedo boats with a top speed of
50 knots began to follow Maddox. Intercepted
communications indicated that the vessels intended to attack Maddox. As
the ships approached from the southwest, Maddox changed course
from northeasterly to southeasterly and increased speed to 25 knots.
On the afternoon of August 2, as the torpedo boats neared, Maddox fired
three warning shots. The
North Vietnamese boats then attacked and Maddox radioed
she was under attack from the three boats, closing to within 10 nautical miles
(19 km; 12 mi), while located 28 nautical miles (52 km;
32 mi) away from the North Vietnamese coast in international waters.
Maddox stated she had evaded a torpedo attack and opened fire
with its five-inch (127 mm) guns, forcing the torpedo boats away. Two of
the torpedo boats had come as close as 5 nautical miles (9.3 km;
5.8 mi) and released one torpedo each, but neither one was effective,
coming no closer than about 100 yards (91 m) after Maddox evaded
them.
Another P-4 received a direct hit from a five-inch shell
from Maddox; its torpedo malfunctioned at launch. Four
USN F-8 Crusader jets launched from the aircraft
carrier USS Ticonderoga and
15 minutes after Maddox had fired her initial warning shots,
attacked the retiring P-4s, claiming
one was sunk and one heavily damaged.
Maddox suffered only minor damage from a single 14.5 mm
bullet from a P-4's KPV heavy machine gun into her superstructure.
Retiring to South Vietnamese waters, Maddox was joined by the
destroyer USS Turner Joy. The North Vietnamese
claimed that Maddox was hit by one torpedo, and one of the
American aircraft had been shot down.
The original account from the Pentagon
Papers has been revised in light of a 2005 internal NSA
historical study, which
stated on page 17:
At 1500G, Captain Herrick (commander of Maddox)
ordered Ogier's gun crews to open fire if the boats approached within ten
thousand yards. At about 1505G, Maddox fired three rounds to
warn off the communist boats. This initial action was never reported by the
Johnson administration, which insisted that the Vietnamese boats fired first.
Maddox, when confronted, was approaching Hòn Mê Island, three to
four nautical miles (nmi) (6 to 7 km)
inside the 12 nautical miles (22 km; 14 mi) limit claimed by North
Vietnam. This territorial limit was unrecognized by the United States. After
the skirmish, President Johnson ordered Maddox and Turner
Joy to stage daylight runs into North Vietnamese waters, testing the
12 nautical miles (22 km; 14 mi) limit and North Vietnamese resolve.
These runs into North Vietnamese territorial waters coincided with South
Vietnamese coastal raids and were interpreted as coordinated operations by the
North, which officially acknowledged the engagements of August 2, 1964.
Others, such as Admiral Sharp, maintained that U.S. actions did
not provoke the August 2 incident. He claimed that the North Vietnamese had
tracked Maddox along the coast by radar, and were thus aware
that the destroyer had not actually attacked North Vietnam and that Hanoi (or
the local commander) had ordered its craft to engage Maddox anyway.
North Vietnamese general, Phùng Thế Tài, later
claimed that Maddox had been tracked since July 31 and that
she had attacked fishing boats on August 2 forcing the North Vietnamese Navy to
"fight back".
Phùng Thế Tài (tháng 2 năm 1920 – 21 tháng 3 năm 2014) là một thượng tướng Quân đội Nhân dân Việt Nam. Ông là Tư lệnh đầu tiên của Quân chủng Phòng không-Không quân (1963-1967) và từng
giữ chức vụ Phó Tổng tham mưu trưởng Quân đội nhân dân Việt Nam (1967-1987).
Sharp also noted that orders given to Maddox to
stay 8 nautical miles (15 km; 9.2 mi) off the North Vietnamese coast
put the ship in international waters, as North Vietnam claimed only a 5
nautical miles (9.3 km; 5.8 mi) limit as its territory (or off of its
off-shore islands). In addition, many nations had previously carried out
similar missions all over the world, and the destroyer USS John R. Craig had
earlier conducted an intelligence-gathering mission in similar circumstances
without incident.
USS John R.
Craig (DD-885) in 1963
However Sharp's claims include some factually incorrect
statements. North Vietnam never claimed an 8-kilometer (5 mi) limit for
its territorial waters, instead it adhered to a 20-kilometer (12 mi) limit
claimed by French Indochina in 1936. Moreover
it officially claimed a 12 nm limit, which is practically identical to the
old 20 km French claim, after the incidents of August, in September 1964. The
North Vietnamese stance is that they always considered a 12 nautical mile
limit, consistently with the positions regarding the law of the sea of both the
Soviet Union and China, their main allies.
Second
attack
A sonar console
On August 4, another DESOTO patrol off the North Vietnamese
coast was launched by Maddox and Turner Joy, in
order to "show the flag" after the first incident. This time their
orders indicated that the ships were to close to no less than 11 miles
(18 km) from the coast of North Vietnam. During
an evening and early morning of rough weather and heavy seas, the destroyers
received radar, sonar, and radio signals that they believed signaled another
attack by the North Vietnamese navy. For some four hours the ships fired on
radar targets and maneuvered vigorously amid electronic and visual reports of
enemies. Despite the Navy's claim that two attacking torpedo boats had been
sunk, there was no wreckage, bodies of dead North Vietnamese sailors, or other
physical evidence present at the scene of the alleged engagement.
Secretary McNamara at the White House told President Johnson
that a U.S. Navy vessel had been attacked and urged retaliation. The President
agreed.
At 01:27, Washington time,
Herrick sent a cable in which he acknowledged that the second attack may not
have happened and that there may actually have been no Vietnamese craft in the
area: "Review of action makes many reported contacts and torpedoes fired
appear doubtful. Freak weather effects on radar and overeager sonarmen may have
accounted for many reports. No actual visual sightings by Maddox.
Suggest complete evaluation before any further action taken".
One hour later, Herrick sent another cable, stating,
"Entire action leaves many doubts except for apparent ambush at beginning.
Suggest thorough reconnaissance in daylight by aircraft." In
response to requests for confirmation, at around 16:00 Washington time, Herrick
cabled, "Details of action present a confusing picture although certain
that the original ambush was bona fide." Secretary
McNamara decided against informing the president that a new report had been
received casting grave doubt on the existence of the incident that was the
premise of the president's decision earlier that day to retaliate, and McNamara
continued making plans for U.S. military retaliation.
At 18:00 Washington time (05:00 in the Gulf of Tonkin), Herrick
cabled yet again, this time stating, "the first boat to close the Maddox probably
launched a torpedo at the Maddox which was heard but not seen.
All subsequent Maddox torpedo reports are doubtful in that it
is suspected that sonarman was hearing the ship's own propeller beat" [sic].
Within thirty minutes of August 4 incident, President Johnson
had decided on retaliatory attacks. That same day he used the
"hot line" to Moscow, and assured the Soviets he had no intent in
opening a broader war in Vietnam. Early on August 5, Johnson publicly ordered
retaliatory measures stating, "The determination of all Americans to carry
out our full commitment to the people and to the government of South Vietnam
will be redoubled by this outrage." One hour and forty minutes after his
speech, aircraft launched from U.S. carriers reached North Vietnamese targets.
On August 5, at 10:40, these planes bombed four torpedo boat bases and an
oil-storage facility in Vinh.
Tonkin Gulf Resolution
Hậu quả
Ngày 5 tháng 8 năm 1964, ngay
sau sự kiện thứ 2, Hải quân Mỹ trả đũa bằng chiến dịch Mũi Tên Xuyên ném
bom một số cửa biển quan trọng ở miền Bắc Việt Nam, chiến dịch này đã mở đầu cuộc
chiến tranh tàn phá trong 9 năm bằng không quân và hải quân quy mô lớn đối
với miền Bắc Việt Nam.
Ngày 7 tháng 8 năm 1964, 3
ngày sau sự kiện thứ 2, Quốc hội Mỹ thông qua Nghị quyết Đông Nam Á (được
biết nhiều hơn với cái tên Nghị quyết vịnh Bắc Bộ) cho Johnson quyền
hỗ trợ bất kỳ quốc gia Đông Nam Á nào mà chính phủ nước đó được xem là
bị đe dọa bởi "sự hiếu chiến của cộng sản". Nghị quyết này đã trở
thành sự biện minh hợp pháp cho việc Mỹ leo
thang chiến tranh tại Việt Nam.
Nghị quyết vịnh Bắc
Bộ
Nghị quyết do Quốc hội Hoa Kỳ thông qua vào ngày 7/8/1964 dựa trên lý do sự kiện vịnh Bắc Bộ. Cho phép tổng thống Hoa Kỳ Johnson lúc bấy giờ "được áp dụng mọi biện pháp cần thiết, đẩy lùi bất cứ một cuộc tiến công vũ trang nào chống lại lực lượng Hoa Kỳ và sẵn sàng tiến hành mọi bước cần thiết, kể cả dùng lực lượng vũ trang để giúp đỡ bất kì một nước đồng minh nào cần đến sự giúp đỡ để bảo vệ nền tự do của mình".
Đây là cơ sở để Johnson mở đầu chiến tranh phá hoại ở Miền Bắc
Việt Nam một cách hợp pháp, đồng thời cho quân Mỹ tiến hành chiến tranh ở Miền
Nam Việt Nam.
Ngày 12/1/1971, do sự phản đối mạnh mẽ của nhân dân Hoa Kỳ, dư
luận quốc tế và cả Quốc hội Hoa Kỳ, tổng thống Nixon đã phải ký văn bản chính
thức bãi bỏ Nghị quyết Vịnh Bắc Bộ.
No comments:
Post a Comment