Cách nay đúng 387 năm Hoàng đế Shah Jahan dành 17 năm
để xây lăng Taj
Mahal tưởng niệm hoàng hậu Mogul Mumtaz Mahal từ trần khi sinh con.
Ngày 17
tháng 06, 1631
·
1631 – Hoàng hậu Mogul Mumtaz Mahal từ trần trong khi sinh; Hoàng đế Shah
Jahan dành mười bảy năm sau đó để xây dựng lăng mộ cho bà, chính
là Taj Mahal (hình).
Taj Mahal
Taj Mahal
Mặt
phía nam của Taj Mahal.
Chiều cao 73 m (240 ft)
Lượng tham quan hơn 3 triệu khách (năm
2003)
Loại Văn hóa
Tiêu chuẩn i
Ngày nhận danh hiệu 1983
Vùng châu Á-Thái Bình Dương
Tāj Mahal (tiếng Urdu: تاج محل, tiếng Hindi: ताज महल) là
một lăng mộ nằm
tại Agra, Ấn Độ. Hoàng đế Môgôn Shāh Jahān (gốc Ba Tư, lên ngôi
năm 1627);
trong tiếng Ba Tư Shah Jahan (شاه جها) có nghĩa là
"chúa tể thế giới" đã ra lệnh xây nó cho người vợ của mình là Mumtaz Mahal,
khi bà qua đời.
Mumtāz Mahal (tháng 4
năm 1593 – 17 tháng 6 năm 1631) (tiếng Urdu: ممتاز محل; cách phát âm:/mumtɑːz mɛhɛl/)
là tên thường gọi của hoàng hậu Arjumand Banu Begum, vợ hoàng đế Shah Jahan của đế quốc Mogul.
Công việc xây dựng bắt đầu năm 1631 và hoàn
thành năm 1653. Một số tranh cãi xung quanh câu hỏi ai là người thiết
kế Taj Mahal; rõ ràng một đội các nhà thiết kế và thợ thủ công đã chịu trách
nhiệm thiết kế công trình và Ustad Ahmad Lahauri được coi là kiến trúc sư chính.
Taj Mahal nói chung được coi là hình mẫu
tuyệt vời nhất của Kiến
trúc Môgôn, một phong cách tổng hợp các yếu tố của
các phong cách Kiến
trúc Ba Tư, Thổ Nhĩ Kỳ, Ấn
Độ, và Hồi giáo. Tuy phần mái vòm bằng đá cẩm thạch
trắng của lăng là phần nổi bật nhất, thực
tế Taj Mahal là một tổng hợp các phong cách kiến trúc. Nó được liệt vào danh
sách các Địa điểm Di sản Thế giới của UNESCO năm
1983 và được miêu tả là một "kiệt tác được cả thế giới chiêm ngưỡng trong
số các di sản thế giới". Việc xây dựng Taj Mahal đã được giao phó cho một
hội đồng quản trị của kiến trúc sư dưới sự giám sát của triều đình, bao gồm
Abd ul-Karim Khan Ma'mur, Makramat Khan, và Ustad Ahmad Lahauri. Lahauri thường được coi là người thiết kế chính.
Nguồn
gốc và cảm hứng
Shah Jahan, vị hoàng đế của Đế quốc Môgôn trong giai đoạn cực
thịnh của nó, nắm trong tay nhiều nguồn tài nguyên to lớn. Năm 1631 người
vợ thứ ba của ông đã qua đời khi sinh đứa con gái thứ hai Gauhara Begum, và
cũng là đứa con chung thứ mười bốn của họ. Shah
Jahan được cho là không thể khuây khoả trước mất mát đó. Những cuốn biên niên
sử triều đình thời kỳ đó chứa nhiều câu chuyện liên quan tới nỗi buồn đau của
Shah Jahan trước cái chết của Mumtaz; chúng chính là cơ sở của những câu
"chuyện tình" thường được cho là cảm hứng tạo nên Taj Mahal. Ví
dụ, 'Abd al-Hamid Lahawri, đã ghi chép rằng, trước khi bà chết vị hoàng đế có
"hai mươi sợi râu bạc," nhưng sau đó không còn sợi nào không bạc cả.
Việc xây dựng Taj Mahal đã bắt đầu tại Agra ngay sau cái chết
của Mumtaz năm 1632. Lăng
chính được hoàn thành năm 1648, và
các công trình xung quanh cùng vườn cây hoàn thành năm năm sau đó. Tới thăm
Agra năm 1663, nhà
du lịch người Pháp François Bernier đã
viết:
Tôi sẽ kết thúc bức thư này với những dòng miêu tả về hai lăng mộ
tuyệt vời và chúng chính là sự vượt trội đáng kể nhất của Agra trước Delhi. Một lăng đượcJehan-guyre [sic]
xây lên để vinh danh người cha Ekbar; và Chah-Jehan đã
xây lăng kia để tưởng nhớ vợ mình Tage Mehale, một phụ nữ đẹp và nổi
tiếng khác thường, người được chồng yêu thương rất mực tới mức có ghi chép rằng
trong suốt cuộc đời và khi bà chết đức vua đã luôn ở bên và hầu như đã muốn
theo bà vào trong mộ.
Ảnh hưởng
Lăng Taj Mahal sở hữu và là nơi phát triển nhiều truyền thống
kiến trúc, đặc biệt là kiến trúc Hindu, Ba Tư và
kiến trúc Môgôn trước đó. Một số cảm hứng đặc trưng lấy từ một số công
trình Timur và Môgôn đã
thành công trước đó. Chúng gồm Gur-e Amir(mộ của
Timur, người khởi lập triều Timur, tại Samarkand), Mộ
của Humayun, Mộ Itmad-Ud-Daulah (thỉnh
thoảng được gọi là Baby Taj), và chính Jama Masjid của Shah Jahan tại Delhi. Dưới sự bảo
trợ của ông, công trình Môgôn đã đạt tới đỉnh cao hoàn thiện mới. Trong
khi các công trình Môgôn chủ yếu được xây bằng đá sa thạch đỏ,
Shah Jahan đã ủng hộ việc sử dụng đá cẩm thạch trắng được khảm các loại đá bán
quý khác.
Các thợ thủ công Hindu, đặc biệt là các nhà điêu khắc và thợ đá,
đã mở rộng phạm vi buôn bán ra toàn châu Á vào thời điểm đó, và tài nghệ của họ
được những người chịu trách nhiệm xây lăng mộ lưu tâm tìm kiếm. Tuy kiến trúc cắt đá là
đặc điểm chủ yếu của những công trình xây dựng ở thời kỳ đó nhưng nó lại ít ảnh
hưởng tới Taj Mahal (chạm khắc chỉ là một hình thức của yếu tố trang trí), các
công trình Ấn Độ khác như cung điện Man Singh tại Gwalior là
một nguồn cảm hứng cho hầu hết kiến trúc cung Môgôn và cũng là nguồn cảm hứng
của đài kỷ niệm chhatris bên
trong Taj Mahal.
Vườn
Phức hợp này được đặt trong và ngoài một charbagh lớn
(một Vườn Môgôn tiêu
chuẩn thường được chia thành bốn phần). Với kích thước 320 m × 300 m, vườn có
những đường đi đắp cao chia mỗi phần của nó thành 16 bồn hoa hay luống hoa thấp.
Một bể nước bằng đá marble cao ở trung tâm vườn, khoảng giữa mộ và cổng chính,
và một bể phản chiếu gióng
theo trục bắc nam phản chiếu hình ảnh Taj Mahal. Mọi
nơi trong vườn đều được bố trí những đường đi với các hàng cây và vòi phun nước.
Vườn charbagh được vị hoàng đế Môgôn đầu tiên là Babur đưa
vào Ấn Độ, đây là kiểu thiết kế lấy cảm hứng từ các vườn cây Ba Tư. Charbagh có
nghĩa phản chiếu các khu vườn thiên đàng (từ
từ paridaeza trong tiếng Ba Tư—một khu vườn có tường bao).
Trong các văn bản thần bí Hồi
giáo thời kỳ Môgôn, thiên đàng được miêu tả là một khu vườn lý
tưởng, phong phú. Nước đóng một vai trò quan trọng trong những phần miêu tả đó:
Ở Thiên đường, những cuốn sách đó viết, bốn con sông bắt
nguồn từ một dòng suối ở trung tâm hay một quả núi, và chúng chia khu vườn
thành bốn phần bắc, tây, nam và đông.
Đường đi bên cạnh bể phản chiếu
Đa số các charbagh của Môgôn đều có hình tam
giác, với một ngôi mộ hay ngôi đình lớn
ở trung tâm vườn. Vườn Taj Mahal lại đặt yếu tố chính, ngôi mộ, ở phía cuối chứ
không phải ở giữa vườn. Nhưng sự tồn tại của một Mahtab Bagh hay
"Vườn Ánh trăng" mới được khám phá ở phía bên kia Yamuna cho ta một
cách giải thích khác—rằng chính Yamuna được
tích hợp vào thiết kế vườn, và mang ý nghĩa là một trong những dòng sông của
Thiên đường.
Cách bố trí của khu vườn, và các đặc điểm kiến trúc của nó như
các vòi phun nước, gạch, và
các lối đi lát đá marble, những luống hoa theo các hình khác nhau cùng những
đặc điểm khác, tương tự với Shalimar, và cho thấy vườn có thể cũng đã được kiến
trúc sư Ali Mardan thiết
kế. Early
accounts of the garden describe its profusion of vegetation, including
abundant roses, daffodils,
and fruit trees.
Những lời miêu tả đầu tiên về khu vườn nói tới sự phong phú của
các loài thực vật, gồm hoa
hồng, thuỷ tiên hoa vàng, và
các loại cây ăn quả. Khi Đế quốc Môgôn suy tàn, khu vườn cũng tàn tạ theo.
Khi người Anh nắm quyền kiểm soát Taj Mahal, họ đã
thay đổi cảnh quan để khiến nó giống với những vườn cỏ tại Luân
Đôn.
Các
công trình phía ngoài
Nhìn toàn cảnh
Phức hợp Taj Mahal được bao quanh bởi một bức tường đá sa thạch
đỏ có bố trí lỗ châu mai ở ba cạnh. Mặt quay ra con sông không
có tường bao. Bên ngoài bức tường là nhiều công trình phụ trợ khác, gồm cả lăng
mộ của những người vợ khác của Shah Jahan, và một ngôi mộ lớn cho người hầu
thân cận của Mumtaz. Các công trình đó, chủ yếu được xây dựng bằng đá sa thạch
đỏ, nói chung nhỏ hơn các ngôi mộ Môgôn cùng thời kỳ.
Phía bên trong (vườn), bức tường được xây mặt trước bằng
những mái vòm với
cột chống, một đặc điểm điển hình cả các đền thờ Hindu sau này đã được tích hợp
vào các thánh đường Môgôn. Bức tường được đặt rải rác một số ngôi nhà nhỏ (chattris)
mái vòm, và các công trình nhỏ có thể từng được dùng làm nơi quan sát hay đài chiêm ngưỡng (như
cái gọi là Ngôi nhà Âm nhạc, hiện được dùng như bảo tàng).
Cổng chính (darwaza) là một cấu trúc kỷ niệm được xây chủ
yếu bằng đá marble. Phong cách làm ta liên tưởng tới phong cách kiến trúc Môgôn
của các vị hoàng đế Môgôn trước đó. Cổng mái vòm của nó phản ánh hình ảnh cổng
mái vòm của ngôi mộ, và trên các vòm cung pishtaq của nó được
trang trí bằng những nét chữ viết. Cổng được trang trí với các motif hoa lá
theo kiểu phù điêu đắp nổi thấp và pietra dura (khảm).
Những vòm trần và những bức tường được trang trí các hình học phức tạp, như
những hình được tìm thấy tại các công trình xây bằng đá sa thạch khác trong
phức hợp.
Phía trong jawab
Ở góc xa nhất của phức hợp, hai công trình xây bằng đá sa thạc
đỏ lớn mở ra hai phía lăng mộ. Tường phía sau chúng song song với các bức tường
bao phía tây và phía đông.
Hai công trình này là hình ảnh phản chiếu của
nhau. Công trình phía tây là một thánh đường; phía
đối diện của nó là jawab hay "sự đối diện", mục đích
chính của nó là để tạo sự cân bằng kiến
trúc (và có thể nó từng được sử dụng như một nhà khách ở thời
Môgôn). Sự khác biệt giữa chúng là jawab không có mihrab, một
hốc tường bên trong hướng về phía Mecca, và
sàn của jawab có kiểu thiết kế hình học, trong khi sàn thánh
đường Hồi giáo được khảm 596 tấm thảm của người cầu nguyện bằng đá marble đen.
Thánh đường Taj Mahal hay masjid
Thiết kế căn bản của thánh đường tương tự với những thánh đường
khác được Shah Jahan xây dựng, đặc biệt là thánh đường Jama Masjid tại Delhi: một
sảnh dài nổi lên với ba lớp mái vòm. Các thánh đường Môgôn giai đoạn này
chia sảnh điện thành
ba khu vực: một điện chính với các điện nhỏ hơn ở hai bên. Tại Taj Mahal, mỗi
điện dẫn tới một sảnh mái vòm lớn.
Mộ
Móng
Biểu đồ sơ lược sàn Taj Mahal.
Điểm nhấn của Taj Mahal là lăng mộ đá cẩm thạch trắng. Giống như hầu hết lăng mộ
Môgôn khác, các yếu tố căn bản đều có nguồn gốc Ba Tư: một tòa nhà đối xứng với iwan, một ô cửa hình vòm, trên đỉnh
là một vòm lớn.
Lăng mộ đứng trên một bệ hình vuông. Cấu trúc nền lớn và có
nhiều phòng. Phòng chính là nơi đặt bia kỷ niệm Shah
Jahan và Mumtaz (mộ ở dưới một cấp).
Nền chủ yếu là hình khối với các cạnh xoi, khoảng 55 mét mỗi cạnh (xem
sơ đồ nền, bên phải). Ở các cạnh dài, một pishtaq, hay lối đi có
mái vòm lớn, bao quanh iwan, với một ban công hình vòm tương tự bên trên. Các
vòm chính kéo dài trên mái tòa nhà bằng cách sử dụng mặt ngoài nối tiếp.
Mỗi bên vòm chính, các lối đi có mái vòm phụ được sắp xếp bên
trên và bên dưới. Motif sắp xếp pistaq được lặp lại tại khu góc xoi.
Thiết kế hoàn toàn đồng nhất và như nhau ở mọi phía tòa nhà.
Bốn tháp, ở mỗi
góc chân cột, đối diện với các góc xoi, tạo thành khung bao mộ.
Vòm
Móng, vòm, và tháp
Vòm đá mable trên mộ là điểm đáng chú ý nhất. Nó cao bằng với
nền tòa nhà khoảng 35m. Chiều cao của nó nổi bật nhờ được đặt trên một cấu trúc
hình trụ cao khoảng 7 mét.
Vì hình dạng của nó, vòm thường được gọi là vòm củ hành (cũng
được gọi là amrud hay vòm ổi). Đỉnh vòm được trang trí
một bông hoa sen, với vai trò nhấn mạnh chiều cao. Đỉnh cao
nhất là một hình chạm đầu mái mạ
vàng, theo phong cách pha trộn Ba Tư truyền thống và các yếu tố Hindu.
Hình chạm đầu mái
Hình dạng vòm được nhấn mạnh bởi bốn chattris (buồng)
nhỏ hơn đặt ở bốn góc. Chattri vòm tuân theo hình dạng củ hành của vòm chính.
Đáy hình cột của chúng mở qua mái mộ, và dẫn ánh sáng vào bên trong. chattris
cũng có đỉnh là các hình chạm đầu mái mạ vàng.
Các đường xoắn ốc trang trí (guldastas) kéo dài từ cách
cách đáy tường, và là điểm nhấn quang học cho chiều cao vòm.
Motif hoa sen được lặp lại trên cả chattris và guldastas.
Hình chạm
đầu mái
Đỉnh của mái vòm chính có một chóp nhọn (hay hình chạm) dát
vàng. Cho tới những năm đầu 1800 đỉnh chóp được làm bằng vàng, ngày nay nó được
làm từ đồng. Hình chóp chính là bằng chứng rõ ràng cho thấy có sự hòa nhập giữa
truyền thống Ba Tư và những yếu tố trang trí Hindu. Trên cùng của hình chóp là
một Mặt Trăng theo motif Hồi giáo truyền thống, có hai đầu nhọn hướng lên trời.
Do vị trí của nó ở trên đầu mái, hai đầu nhọn của Mặt Trăng và đỉnh chóp tạo
thành một hình đinh ba—gợi lại một biểu tượng truyền thống Hindu là Shiva. Những
đỉnh tháp đều có dạng củ hành tương tự nhau. Đỉnh tháp trung tâm giống hệt như
một chén đựng nước thánh của người Hindu ('kalash hay kumbh).
Tháp
Tại mỗi góc của mặt nền lăng mộ là các ngọn tháp theo kiểu giáo
đường Hồi giáo: bốn ngọn tháp lớn cao hơn 40m. Một lần nữa các ngọn tháp đã thể
hiện xu hướng chủ đạo cơ bản của Taj Mahal là sự đối xứng và thiết kế lặp lại.
Các ngọn tháp được thiết kế với công năng tương tự như các ngọn tháp truyền
thống ở giáo đường Hồi giáo, đó là nơi các muezzin (thầy
tu) kêu gọi những tín đồ sùng đạo cầu nguyện. Mỗi ngọn tháp được chia làm ba
phần bằng nhau rõ rệt bởi hai ban công, dùng để rung chuông cho tháp. Trên đỉnh
mỗi ngọn tháp là ban công cao nhất với một chhatri trên cùng, phản chiếu lại
những thiết kế trên hầm mộ. Chhatri của các ngọn tháp đều có những chi tiết
hoàn thiện giống nhau: thiết kế hình hoa sen, trên cùng là hình chạm đầu mái.
Mỗi ngọn tháp đều được xây hơi nghiêng ra phía ngoài của mặt nền, để cho khi
tháp có bị sụp đổ (một sự cố thường xảy ra đối với những công trình cao tầng
vào thời đó)thì các mảnh vụn cũng sẽ có xu hướng rơi ra xa hầm mộ.
Trang
trí
Trang trí
bên ngoài
Chữ viết trên pishtaq lớn.
Các trang trí bên ngoài đền Taj Mahal được đánh giá là những
trang trí đẹp nhất thời vương triều Môgôn. Một chi tiết trang trí nổi bật chính
là các dòng chữ pishtaq nổi tiếng. Các chữ pistaq phía dưới được viết nhỏ hơn
phía trên để khi từ dưới nhìn lên, ta có cảm tưởng là các chữ này to bằng nhau.
Chúng được viết bằng sơn, hoặc bằng vữa, hoặc bằng đá khảm hoặc đơn giản hơn là
chạm khắc thẳng vào vách tường.
Các đoạn văn trên tường đền Taj Mahal được viết theo kiểu Thuluth, một
kiểu chữ rất đẹp và bóng bẩy do Amanat Khan tạo
ra. Chúng được khảm bởi các loại đá quý như đá hoa và cẩm
thạch, đặc biệt các đoạn chữ viết trên bệ đá cẩm thạch của đài tưởng
niệm trong đền lại càng chi tiết và thanh nhã hơn. Một số đoạn văn bản
trong kinh Koran cũng được trang trí trên tường đền, tương
truyền rằng đích thân Amanat Khan đã
chọn những đoạn này.
Khi bước vào cổng Taj Mahal, có một dòng chữ viết như sau: O
Soul, thou art at rest. Return to the Lord at peace with Him, and He at peace
with you. (tạm dịch là: Này linh hồn, mi đang yên nghỉ. Hãy
trở về bên Thượng đế, bình yên với Ngài, và Ngài bình yên với mi.)
Tranh chạm.
Chi tiết bông hoa khắc
trên đền.
Kiểu bố trí chữ chi.
Trang trí
bên trong
Đài tưởng niệm, bên
trong Taj Mahal
Nội thất bên trong lăng Taj Mahal đã vượt ra khỏi những yếu tố
trang trí truyền thống. Có thể nhận xét không hề cường điệu, lăng mộ đúng là
một món trang sức. Những chi tiết trang trí ở
đây không phải là tranh khảm mà là chạm khắc. Vật
liệu trang trí trên bề mặt không phải là cẩm thạch hay ngọc bích mà là đá quý hay
đá bán quý. Mỗi chi tiết trang trí ngoại thất của hầm mộ đều được đánh giá lại
với nghệ thuật kim hoàn.
Xây
dựng
mặt bằng nền Taj Mahal
Taj Mahal được xây trên một thửa đất ở phía nam của thành phố cổ
Agra. Shah Jahan presented Maharajah Jai Singh với một cung điện lớn ở trung
tâm Agra để trao đổi lấy đất xây dựng. Khu
vực có diện tích gần 3 acre (khoảng 12.000 m2) được đào lên, lấp đầy bụi để
giảm thấm, và ở độ cao 50 mét (160 ft) so với bờ sông. Ở khu vực mộ, các
giếng được đào lên và lấp đầu cuội sỏi để tạo móng cho mộ. Thay vì dùng tre
chống đỡ, những người thợ đã xây dựng một giàn giáo bằng gạch lớn phản chiếu
ngôi mộ. Giàn giáo rất to lớn theo ước tính mất khoảng vài năm để những người
thợ tháo dỡ nó.
Theo truyền thuyết, Shah Jahan ra lệnh rằng bất cứ ai cũng có
thể giữ những viên gạch lấy từ giàn giáo, và do đó nó đã bị những người nông
dân tháo dỡ chỉ trong một đêm. 15 km (9,3 mi) đường dốc bằng đất đầm
nện được xây dựng để vận chuyển đá cẩm thạch và các vật liệu khác đến để xây
dựng công trình và các đội gồm 20 hoặc 30 con bà được dùng để kéo các khối đá
trên các toa xe có cấu tạo đặc biệt. Một
hệ thống ròng rọc phức tạp được sử dụng để nâng các khối đá lên đến vị trí
thiết kế. Nước được lấy từ sông bằng một loạt các purs, theo cơ chế
dùng sức kéo của súc vật, đổ vào một hồ chứa nước lớn và đưa lên các bồn phân
phối lớn. Nó được đưa qua 3 bồn chứa nhỏ hơn, từ đó cấp đến các phức hợp.
Các trụ và ngôi mộ mất khoảng 12 năm để hoàn thành. Phần còn lại
của khu phức hợp mất thêm 10 năm và đã được hoàn thành theo thứ tự tháp, nhà
thờ Hồi giáo và Jawab, và cổng. Vì phức hợp được xây dựng trong nhiều giai
đoạn, nên có sự khác biệt về ngày hoàn thành do những quan điểm khác nhau về sự
"hoàn thành". Ví dụ, riêng lăng mộ, về cơ bản hoàn thành năm 1643,
nhưng công việc vẫn còn tiếp tục để hoàn thành những phần còn lại của khu phức
hợp. Dự toán chi phí xây dựng có sự khác biệt do những khó khăn trong dự toán
chi phí theo thời gian. Tổng chi phí đã được ước tính là khoảng 32 triệu Rupees
tại thời điểm đó.
Vật liệu xây dựng Taj Mahal được lấy từ nhiều nơi trên khắp Ấn
Độ và châu Á và có hơn 1000 con voi được sử dụng để vận chuyển vật liệu xây
dựng. Đá cẩm thạch trắng mờ được mua từ Makrana,
Rajasthan, jasper từ Punjab, jade và pha lê từ
Trung Quốc. Turquoise từ Tây
Tạng và Lapis
lazuli từ Afghanistan, trong
khi sapphiretừ Sri
Lanka và carnelian từ Ả Rập. Tổng
cộng có 28 loại đá quý và bán quý được khảm vào đá cẩm thạch trắng.
Việc xây dựng Taj Mahal đã được giao phó cho một hội đồng quản
trị của kiến trúc sư dưới sự giám sát của triều đình, bao gồm Abd ul-Karim
Khan Ma'mur, Makramat Khan, và Ustad Ahmad Lahauri. Lahauri is
generally considered to be the principal designer.
20.000 lao động được sử dụng từ khắp miền bắc Ấn Độ. Các nhà
điêu khắc từ Bukhara, nhà thư pháp từ Syria và
Ba Tư, người xếp lớp đá từ miền nam Ấn Độ, người cắt đá từ Baluchistan, một
chuyên gia trong việc xây dựng tháp pháo, một người chỉ chuyên khắc hoa trên đá
cẩm thạch, trong tổng số 37 người tạo ra tuyệt tác này. Một số thợ xây tham gia
xây dựng Taj Mahal là:
·
Ismail Afandi (a.k.a. Ismail Khan) - trước đó làm việc cho Ottoman Sultan và được xem là một trong
những người thiết kế mái vòm.
·
Ustad Isa, sinh ở Shiraz, đế quốc Ottoman hoặc Agra – có vai trò
quan trọng trong việc thiết kế kiến trúc và mái vòm chính.[30]
·
Chiranjilal - nhà điêu khắc trưởng và khảm đá.
·
Muhammad Hanif – giám sát phần xây nề.
·
Mir Abdul Karim và Mukkarimat Khan của Shiraz – phụ trách tài
chính và quản lý sản xuất hàng ngày.
No comments:
Post a Comment